Chương 814: Tiền mất tật mang
Gã cao thủ cấp 2 không bị đánh văng ra mà bị đập vỡ đầu.
“Rắc!”
Đầu gã cao thủ cấp 2 như quả lựu đạn nổ tan tành.
Máu phun ào ào!
Óc văng khắp nơi!
Giây phút đầu gã nứt toác, khuôn mặt gã còn tràn ngập vẻ hãi hùng, hai mắt toát lên sự khiếp sợ.
Sau đó, cơ thể của gã ngã rầm ra đất, máu tươi không ngừng tràn ra từ cổ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Đạo Trưởng kinh hãi mà đứng dậy.
Sư đệ Đạo Trưởng thì kinh ngạc đến há mồm.
Những tên cao thủ cấp 2 khác thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Lục Miêu Miêu và Lục Dương sợ đến mức núp vào trong góc, run như cầy sấy.
Hai cao thủ cấp 2 cứ thế bị giết trong chớp mắt!
Sức mạnh phải khủng khiếp đến mức nào!
Bạch Diệc Phi hiện tại tóc bạc trắng, hai mắt đỏ lừ như máu, trong mắt bọn họ, dáng vẻ này của anh chẳng khác nào ma quỷ đến từ địa ngục.
Vì thế bọn họ đều vô thức nín thở.
Người đầu tiên hoàn hồn là sự đệ Đạo Trưởng, ông ta lập tức gào lên: “Tất cả cùng xông lên, không thể giữ hắn lại nữa!”
Lúc ban đầu chúng coi thường thực lực của Bạch Diệc Phi, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn chúng lại trở nên sợ hãi cùng căng thẳng.
Lúc này, ngay cả Đạo Trưởng cũng kinh ngạc không thôi.
Sau khi ba gã cao thủ cấp 2 còn lại hoàn hồn thì cùng xông về phía Bạch Diệc Phi.
Chúng mang tâm lý may mắn rằng Bạch Diệc Phi giết được hai gã cao thủ kia là vì một tên quá sơ ý, mà tên thứ 2 thì không kịp phản ứng để đánh trả mà thôi.
Với tình trạng hiện tại của Bạch Diệc Phi thì thực lực của anh đã cao hơn cấp 2 cấp trung nhưng thấp hơn cấp 2 cấp cao. Vì thế ba gã cao thủ cấp 2 cấp trung và cấp thấp đối phó với anh thì thực lực không khác nhau là bao.
Bốn người nhất thời đánh loạn cả lên.
Một tên trong đó bị Bạch Diệc Phi đạp văng nhưng đồng thời anh cũng bị một tên khác đánh bay theo.
Sau khi ngã ra đất, Bạch Diệc Phi định đứng dậy thì lại ngã xuống, đồng thời phần bụng anh đau nhức.
Hóa ra tên sư đệ Đạo Trưởng nhân lúc anh bị đánh bay mà mau chóng xông đến, móc con dao găm ra đâm vào bụng anh.
Ba gã cao thủ cấp 2 thấy vậy thì mừng rỡ xông lên.
Sư đệ Đạo Trưởng đắc ý: “Tên nhãi ranh, cuối cùng thì mày vẫn không đánh lại…”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã phát hiện ra sự bất thường.
Bởi vì sau khi Bạch Diệc Phi bị đâm thì không hề nghĩ đến việc rút dao ra, ngược lại còn vươn tay bóp chặt cổ tay sư đệ Đạo Trưởng.
Ngay sau đó, hai mắt Bạch Diệc Phi đỏ ngầu mà nhìn ông ta.
Sư đệ Đạo Trưởng bị nhìn đến mức căng thẳng, trong vô thức nảy sinh sự sợ hãi mà muốn lui lại.
Nhưng cổ tay ông ta bị Bạch Diệc Phi túm chặt, cho dù ông ta cố lui lại đến thế nào thì vẫn không giãy được khỏi tay Bạch Diệc Phi.
Sư đệ Đạo Trưởng ngây người.
Ông ta là cao thủ cấp 2 cấp trung, cao hơn Bạch Diệc Phi những hai cấp nhưng lại không thể giãy được khỏi tay anh. Điều này khiến ông ta rất kinh hãi.
Cảm xúc sợ hãi khiến ông ta không suy nghĩ được nhiều. Ông ta nâng nắm đấm lên định đánh vào đầu Bạch Diệc Phi.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi lại đột nhiên gào lên: “A!”
Sau đó lực tay Bạch Diệc Phi tăng lên đột ngột. Anh tóm chặt tay sư đệ Đạo Trưởng rồi kéo nó về sau, một tay khác của anh thì đặt lên vai bên kia của ông ta rồi đẩy mạnh về trước.
“Xoẹt!”
“A!”
Âm thanh quần áo bị xé rách cùng tiếng kêu thảm thiết của sư đệ Đạo Trưởng vang lên cùng lúc.
Bạch Diệc Phi dùng chính sức mình mà kéo đứt một cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng.
Máu tuôn ra từ vai ông ta, khuôn mặt ông ta vặn vẹo, miệng kêu gào thảm thiết. Cánh tay của ông ta vẫn đang bị Bạch Diệc Phi túm lấy, máu tươi nhỏ từng giọt tí tách.
Cảnh tượng này vừa máu me vừa kinh khủng.
Dáng vẻ của Bạch Diệc Phi như thể chỉ xé một trang giấy, vô cùng dễ dàng, đơn giản nhưng lại đem đến sự sợ hãi vô hạn cho người khác.
Sau lưng ba gã cao thủ cấp hai đã ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ nó, có còn là người nữa không?
Vì thế chúng không xông lên mà lùi lại theo bản năng.
Người lùi chậm thì chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo.
Bạch Diệc Phi vứt cánh tay của sư đệ Đạo Trưởng về phía gã. Gã theo phản xạ mà vươn tay che chắn.
Đúng lúc đó, Bạch Diệc Phi đột nhiên xông đến trước mặt đấm thẳng vào bụng gã.
“Bụp”, một tiếng, tay Bạch Diệc Phi đã xuyên qua cơ thể gã.
Gã chỉ có thể trợn trừng mắt, không thể tin được mà nhìn cánh tay Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi rút mạnh tay mình ra, gã cao thủ cấp hai cứ thế ngã lăn ra đất.
Lại chết thêm một tên nữa.
Bàn tay Bạch Diệc Phi đỏ lừ máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.
Mà trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một suy nghĩ: “Giết!”
Anh nhìn xung quanh tìm kiếm mục tiêu, sau đó phát hiện ra tên sư đệ Đạo Trưởng bởi vì bị đứt một cánh tay mà đang vật ra đất kêu gào.
Vì thế anh xông đến.
“A! Sư huynh, cứu em!”, sư đệ Đạo Trưởng thấy vậy thì lập tức kêu lên, trong mắt toàn là sự sợ hãi.
Bạch Diệc Phi xông đến, nâng chân đạp lên đầu ông ta.
Đúng lúc này, Đạo Trưởng cuối cùng cũng ra tay.
Ông ta nhoáng một cái đã xuất hiện giữa hai người, sau đó vung bàn tay về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại vung nắm đấm, nở nụ cười đáng sợ với Đạo Trưởng.
Nhưng đáng tiếc là, thực lực của Đạo Trưởng thuộc hàng cấp 2 cấp cao, đã gần đạt đến cao thủ cấp 1 rồi.
Vì thế sau khi bàn tay và nắm đấm giao nhau, Bạch Diệc Phi lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn ập về phía mình.
Ám kình trong tay Đạo Trưởng truyền lên người Bạch Diệc Phi. Anh muốn hấp thụ nó rồi đánh trả ngược lại ông ta.
Nhưng ám kình của Đạo Trưởng mạnh hơn hẳn người thường, vừa tiến vào cơ thể Bạch Diệc Phi đã khiến anh không thể chịu nổi.
Luồng sức mạnh đó chạy tán loạn trong cơ thể anh, sau đó như bùng nổ mà đánh bật anh.
Bạch Diệc Phi mất khống chế mà văng ra, va vào người hai chị em Lục Miêu Miêu nhưng vẫn chưa dừng lại.
“Rầm!”
Ba người bay qua cửa sổ, rơi xuống boong tàu, cuối cùng đập vào lan can.
“Bùm!”
Cả ba đều rơi xuống biển.
Đạo Trưởng lập tức xuất hiện trên boong tàu, thấy ba người đều rơi xuống biển thì sây sẩm mặt mày.
Đạo Trưởng cũng có lòng riêng cùng dục vọng.
Khi ông ta biết vị trí của kho vàng thì muốn hợp tác với Bạch Diệc Phi, từ đó chiếm đoạt nó rồi xử lý Lương Vĩ Siêu.
Vì thế ông ta mới dụ Bạch Diệc Phi lên thuyền, lái thuyền ra biển, đồng thời cũng đề phòng Bạch Diệc Phi bỏ trốn cùng cấp dưới của anh đến cứu.
Kết quả thì thế nào?
Chuyện hợp tác còn chưa xong đã đánh người ta rơi xuống biển.
Đạo Trưởng đúng tiền mất tật mang, tốn công vô ích, trong lòng rất khó chịu.
Lúc quay lại trong khoang tàu, Đạo Trưởng đến chỗ sư đệ ông ta, dùng tay ấn vào chỗ cánh tay bị kéo đứt.
Ông ta muốn ngăn máu ngừng chảy nhưng không có tác dụng.