Chương 700: Đại sư huynh của Bạch Diệc Phi
Cho nên anh ta thực sự chỉ là vì cua gái à?
Nhưng mà như vậy, bên phía Bạch Diệc Phi có Tần Sơn và Sa Phi Dương không thể nhúng tay vào, còn bên phía Đạo Trưởng thì ông ta cũng không thể tham gia.
Nhưng bên phía Đạo Trưởng còn có hai người là cao thủ hạng hai cùng với sư đệ của ông ta là cao thủ hạng hai trung cấp.
Bạch Diệc Phi lại không thể tìm được nhiều người như vậy, anh đang rất là đau đầu.
Trần Ngạo Kiều đứng ra đầu tiên: “Để tôi”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng không ngăn cản nhưng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận”.
Kỳ Kỳ và sư đệ của Đạo Trưởng có thể nói là ngang tài ngang sức, lại là sư huynh muội đồng môn, sư phụ cũng đang có mặt ở đây, chắc chắn không thể đánh nhau ở trước mặt sư phụ, cho nên chỉ đành để Trần Ngạo Kiều lên.
Nhưng một cánh tay của Trần Ngạo Kiều đã bị thương, vết thương còn chưa được xử lý, vẫn đang chảy máu, anh ta yên lặng bước lên phía trước, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Nhóm người của Bạch Diệc Phi đều không khỏi cảm thấy lo lắng cho anh ta.
Sư đệ của Đạo Trưởng nhìn thấy Trần Ngạo Kiều đang bị thương bước ra thì nhếch miệng cười, sau đó bước ra khỏi đám đông.
Sư đệ của Đạo Trưởng sau khi bước ra liền chào hỏi Trần Ngạo Kiều trước: “Sư huynh, lâu rồi không gặp”.
Nói như vậy tức là hai người này vốn quen biết nhau.
Bạch Diệc Phi rất là kinh ngạc, nếu như sư đệ của Đạo Trưởng gọi Trần Ngạo Kiều là sư huynh, vậy thì Trần Ngạo Kiều không phải cũng là đồ đệ của Tân Thu sao? Nhưng mà lúc nãy Trần Ngạo Kiều không có quỳ theo mà!
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi nghĩ đến cái gì đó, bỗng gọi Trần Ngạo Kiều một tiếng: “Anh Trần”.
Trần Ngạo Kiều quay lại nhìn anh, ánh mắt ra hiệu anh nói đi.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Có phải tôi cũng nên nọi anh là sư huynh?”
Trần Ngạo Kiều hơi khựng lại, sau đó liền cười nói với Bạch Diệc Phi: “Cái này cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, chẳng qua là vì sư phụ bảo tôi âm thầm bảo vệ cậu, mới không nói cho cậu biết”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Anh đã từng nghĩ mình và Trần Ngạo Kiều là tình cảm anh em hoạn nạn có nhau thực sự, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều đã được sắp xếp sẵn ngay từ đầu.
Nói cách khác, tất cả mọi thứ đều là ván cờ do Tử Y và Tân Thu bày ra mà thôi.
Nói đến cùng, anh vẫn chỉ là một quân cờ.
Bạch Hổ và Chung Liên là do Bạch Vân Bằng dặn dò phải bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Trần Ngạo Kiều là do Tử Y nói muốn anh ta đi theo bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Mà Tần Sơn lại vì nể mặt của Chu Khúc Nhi mới ra tay trợ giúp.
Kỳ Kỳ ra tay là vì Từ Lãng.
Còn Sa Phi Dương thì anh vẫn còn chưa chắc chắn ông ấy có phải là Sa Phi Dương thật không.
Lại nhìn Bạch Vân Bằng, có lẽ nguyên nhân mà ông đến đây có phần nhiều là bởi vì quyền thừa kế của nhà họ Bạch.
Mà người anh tin tưởng nhất là Ngưu Vọng lại phản bội anh.
Đột nhiên lúc này Bạch Diệc Phi cảm thấy rất khó chịu.
Anh cảm thấy mình là người quá thất bại, còn cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.
Bỗng nhiên, Bạch Vân Bằng giống như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, nhẹ giọng an ủi nói: “Bất kể bọn họ vì mục đích gì, con chỉ cần biết rằng bọn họ là đang giúp đỡ con, hơn nữa còn dùng tâm dùng sinh mạng của chính mình để giúp con, điều này đã đủ rồi”.
Bạch Vân Bằng quả thực đã nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, cũng dùng một câu nói để giải quyết khúc mắc trong lòng của anh.
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng sáng tỏ thông suốt.
Quả đúng như vậy, bất kể bọn họ vì nguyên nhân gì mà đến giúp cho anh, nhưng bọn họ thực sự đã liều mạng của mình giúp đỡ anh, vậy anh còn có điều gì để bất mãn nữa?
Bạch Hổ từng nói rằng, anh ta có thể liều mạng vì anh.
Lúc này, Trần Ngạo Kiều cũng nói với Bạch Diệc Phi: “Tiểu sư đệ, đại sư huynh sẽ luôn bảo vệ cho cậu, cho dù sư phụ không cần đến cậu nữa thì tôi cũng sẽ nhận tiểu sư đệ là cậu”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cực kỳ cảm động, giống như khi Bạch Hổ từng nói câu trên vậy.
Sa Phi Dương cũng nói: “Tôi đã từng nói, tính cách của cậu không thể trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhưng cuộc đời này đã định trước cậu chắc chắn sẽ trở thành bậc vương giả, bởi vì những người này đều cam tâm tình nguyện đi theo cậu”.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì thực sự cảm động, ánh mắt anh phiếm hồng, anh chớp mạnh hai mắt sau đó nói với Trần Ngạo Kiều: “Sư huynh, cẩn thận”.
Trần Ngạo Kiều gật đầu, quay người đi về phía Sư đệ của Đạo Trưởng.
Sư đệ của Đạo Trưởng cũng đi qua, gương mặt tươi cười nói: “Từ lâu trước đây tôi đã muốn so tài với đại đệ tử của Tử Y sư thúc rồi, sư huynh đừng có nhường nhé! Tôi cũng sẽ không nhường đâu”.
Trần Ngạo Kiều chỉ nói bằng giọng điệu hờ hững: “Lên đi”.
Sư đệ của Đạo Trưởng đang định xông ra ngoài thì Đạo Trưởng đột nhiên hét lên một tiếng: “Sư đệ cẩn thận, đồ đệ của Tử Y sư thúc mỗi người đều có một sở trường”.
Nghe vậy, sư đệ của Đạo Trưởng hơi khựng lại.
Bạch Diệc Phi hơi sửng sốt.
Bây giờ Bạch Diệc Phi mới biết sư huynh đệ của mình chỉ có mỗi Trần Ngạo Kiều cùng với Lương Ngọc, có điều hai người bọn họ có sở trường gì thì anh lại hoàn toàn không biết, nhưng anh biết được sở trường của mình, chính là chiến đấu cự ly gần.
Mà đối với sở trường của Trần Ngạo Kiều, anh hầu như không biết, bởi vì ngay từ đầu anh ta đã giấu đi thực lực của mình.
Nhưng bây giờ mà hỏi thì rõ ràng là không phù hợp, nếu như anh hỏi rồi Trần Ngạo Kiều lại trả lời anh, thế thì không phải là sư đệ của Đạo Trưởng cũng biết sao? Đánh thế thì thiệt thòi quá!
Nhưng Đạo Trưởng lại nói ra rồi: “Đồ đệ Tả Đằng của tôi là bị người ta dùng một cước đạp chết, thực lực của bọn chúng cũng khoảng hạng hai nhưng lại bị giết chỉ với một cú đá, điều này chứng tỏ lực chân của người đó cực kỳ không bình thường, sư đệ, cẩn thận chân của cậu ta”.
Sư đệ của Đạo Trưởng nghe xong câu này liền nở nụ cười sau đó không nói năng gì thêm nữa mà xông thẳng về phía Trần Ngạo Kiều.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Trần Ngạo Kiều rồi ra một cú đấm về phía đầu anh ta.
Trần Ngạo Kiều hơi ngửa người về phía sau, cùng lúc đó nhấc chân lên định đạp vào người sư đệ của Đạo Trưởng.
Đúng lúc này, sư đệ của Đạo Trưởng rút ra một con dao nhỏ cầm trên tay phải sau đó đâm thẳng vào ngực của Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều giật mình, lúc này mới phát hiện chiêu lúc nãy của người đàn ông này chỉ là chiêu giả, con dao này mới thực sự là ra chiêu.
Trần Ngạo Kiều buộc phải thu chân lại để tránh, nhưng mà con dao vốn định đâm vào ngực Trần Ngạo Kiều đột nhiên chuyển hướng xuống dưới sau đó đâm thẳng vào bắp đùi anh ta.
“Hự!”
Trần Ngạo Kiều chịu đựng cơn đau, lùi về phía sau vài bước, sau đó quỳ một gối trên đất, chân còn lại vẫn đang bị cắm một con dao.
Sư đệ của Đạo Trưởng không hề ra tay nữa, mà đứng nguyên tại chỗ cười châm chọc: “Xem ra đồ đệ của Tử Y sư thúc cũng chỉ có vậy mà thôi, Đạo Trưởng sư huynh yên tâm, anh ta không phải có sở trường về chân hay sao? Tôi phế chân của anh ta trước, xem anh ta dùng kiểu gì?”
Thấy tình hình như vậy, Bạch Diệc Phi không nhịn được muốn xông lên.
Nhưng Trần Ngạo Kiều lại giơ tay lên ngăn lại: “Đừng kích động”.
Trần Ngạo Kiều dùng tay còn lại nắm vào cán của con dao sau đó nghiến chặt răng rút mạnh, máu từ vết thương ào ra.
Anh ta ném con dao sang một bên, hít một hơi thật sâu rồi lảo đảo đứng dậy, nói với sư đệ của Đạo Trưởng: “Lại!”
Sư đệ của Đạo Trưởng lúc này lại không vội vàng tấn công nữa mà còn làm bộ làm tịch nói: “Trần sư huynh, nếu quả thực không chịu nổi thì thôi đi, anh đánh không lại tôi dâu, hà tất gì phải tự tìm đường chết chứ?”
“Trần sư huynh, cứ nhận thua cho xong đi”.
Trần Ngạo Kiều bật cười chế nhạo: “Nhân vật phản diện thường chết vì nói nhiều”.
Sư đệ của Đạo Trưởng tự cho rằng mình có lòng tốt, kết quả lại bị người ta nói cho như vậy, tức thời không nhịn được sa sầm mặt quát: “Con mẹ nó, muốn chết à!”
Nói xong câu này bèn xông về phía Trần Ngạo Kiều, vung tay tung ra một cú đấm.
Trần Ngạo Kiều nhấc chân lên đạp nhưng không trúng, sư đệ của Đạo Trưởng thấy vậy liền bắt ngay lấy cơ hội này tung một cú đấm vào vết thương trên bắp đùi của anh ta.
Sư đệ của Đạo Trưởng còn nhân cơ hội cười hỏi: “Sư huynh, có đau không?”
Câu hỏi mang theo ý châm chọc rõ ràng, ai bảo không nghe lời khuyên của tôi, giờ thì biết đau chưa?
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu cảm của Trần Ngạo Kiều thì không khỏi giật mình.
Trần Ngạo Kiều không hề lộ ra vẻ đau đớn mà ngược lại đang mỉm cười, kiểu cười mang hàm nghĩa khác này khiến cho sắc mặt sư đệ của Đạo Trưởng bỗng thay đổi, vội vã lùi về phía sau.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Bất kể làm việc gì ắt đều phải có được và mất.
Mất đi càng nhiều thì cái mà có được cũng sẽ càng nhiều.
Cũng giống như việc Trần Ngạo Kiều dùng một cái chân của mình để thu hút sự chú ý của sư đệ của Đạo Trưởng, sau đó anh ta dùng cánh tay bị thương của mình đột ngột vung ra một quyền đấm về phía sư đệ của Đạo Trưởng.
Sư đệ của Đạo Trưởng biết là mình đã mắc bẫy rồi, trong lòng vừa kinh hãi nhưng cũng vừa không kịp tránh, chỉ đành nhấc cánh tay lên che lại, sau đó phát lực ám kình lên cánh tay để bảo vệ cái đầu của mình.
Nhưng ông ta lại hầu như không ngờ được, sức mạnh từ trên cánh tay truyền đến cực kỳ lớn, giống như mãnh thú hồng thuỷ xông thẳng về phía ông ta.