Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555: Người họ muốn giết là tôi

“Hậu thuẫn của mày cứng đó nhỉ?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Liễu Chiêu Phong càng đắc ý, cười nói: “Biết được thì tốt! Sau này nhìn thấy tao thì tốt nhất hãy đi đường vòng, nếu không thì tao bắt mày liếm giày cho tao, mày cũng phải ngoan ngoãn làm theo đấy”.

“Mày mau bỏ tao…”.

“Phụp”, Liễu Chiêu Phong nói được nửa câu thì dừng đột ngột.

Bởi vì lúc này dao của Bạch Diệc Phi đã đâm vào bụng của gã, đâm xong anh còn vặn một vòng khiến ruột gan của Liễu Chiêu Phong như bị đứt hết.

“A…”, Liễu Chiêu Phong trợn trừng hai mắt, nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ khó tin, sau đó mới đau kêu lên thành tiếng.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Liễu Chiêu Phong, âm trầm nói: “Đáng tiếc là mày đã chạm đến giới hạn cấm của tao. Vì vậy, kể cả hậu thuẫn của mày có là Thiên Vương thì tao cũng không quan tâm”.

Liễu Chiêu Phong cảm thấy ruột mình như đứt thành từng đoạn, chắc không sống nổi rồi. Gã nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Mày… Mày điên rồi”.

Người của hiệp hội thương mại thủ đô mà nói giết là giết, không phải điên thì là gì?

Trương Hoa Bân ở bên kia định ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi, cuối cùng đành phải thở dài.

Lý Tuyết thì đờ người ra, Bạch Diệc Phi thật sự giết Liễu Chiêu Phong rồi. Còn giới hạn cấm mà Bạch Diệc Phi nói thì cô cũng biết rõ. Chính vì như vậy nên cô mới ngây người ra.

Đồng thời lúc này, trong đám đông không biết có ai hô một câu: “Lên!”

Lúc này vừa dứt, trên boong tàu có rất nhiều người ngụy trang rút dao từ trong túi ra, sau đó xoay người đâm về phía người bên cạnh.

Trong khoang thuyền, có một nhân viên bình thường của hiệp hội thương mại gọi Hứa Xương vào.

“Ai tìm tôi?”, Hứa Xương đến nơi nhưng không như vậy ai.

Người đó chỉ về phía sau anh ta, nói: “Họ tìm anh đấy”.

Hứa Xương lập tức xoay người, nhìn thấy sau lưng đã có mười mấy người đứng đó.

Trên boong tàu đã đánh lộn hết cả, những hành khách thật sự đều nấp sang một bên, ôm đầu kêu gào. Không bao lâu, có rất nhiều người nằm trên đất, mùi máu tanh bốc lên.

Đám Bạch Hổ không tham gia, họ chỉ xoay quanh Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết bảo vệ cho họ thôi. Chỉ cần có người lên trước thì họ sẽ giải quyết ngay.

Bạch Diệc Phi ngồi trên đất, rút dao ra, sau đó lại không nể tình mà đâm tiếp.

Trong đầu anh toàn là cảnh Liễu Chiêu Phong uy hiếp Lý Tuyết và cảnh khắp người Long Linh Linh đều là máu, sau đó động tác trong tay cũng nhanh hơn nhiều. Anh cứ rút ra rồi lại đâm vào, hết dao này đến dao khác.

Lý Tuyết nhìn thấy cả quá trình, cô kinh hãi há hốc miệng. Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Bạch Diệc Phi, hình ảnh lúc này của anh khiến cô thấy sợ hãi.

Bỗng nhiên có một bóng đen xông lại phía họ. Bạch Hổ lập tức lên trước, định dùng vai mình cản lại người đó. Nhưng cảnh tượng kinh hãi đã xuất hiện.

Bóng đen đó nhảy lên, độ cao phải chừng ba mét, đây căn bản không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.

Bạch Hổ như đập vào khoảng không, đang định ngẩng đầu lên phản đòn thì bị bóng đen đó đạp lại, thân người không ngừng lùi về sau. Cú đá cuối cùng đá Bạch Hổ bay ra ngoài.

“Phụp”, Bạch Hổ rơi xuống đất.

Từ Lãng thấy thế thì lập tức lấy dao của mình ra rồi bay lên.

Bóng đen đó không hoang mang mà xoay người khẽ giẫm lên dao, dùng sức đá bay lên.

Cú đá này đá trúng vai của Từ Lãng, rồi lại phụp một tiếng, Từ Lãng cũng bay ra ngoài.

Bóng đen đá xong thì đứng vững trên đất rồi đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, còn Bạch Hổ và Từ Lãng cũng bị một chiêu ngã nhào xuống.

Thực lực như này khiến Bạch Diệc Phi giật mình, anh không hành hạ Liễu Chiêu Phong nữa mà nhìn chằm chằm người đứng trước mặt.

Nhưng không đợi anh đưa ra phản ứng thì người kia đã giơ tay ra, siết chặt cổ anh.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ, thì ra đây là một cô gái, trên mặt còn đeo mặt nạ búp bê.

Tiếp đó liền nghe thấy giọng nói thản nhiên của cô ta: “Phản ứng chậm thật! Không hiểu sao sư thúc coi trọng anh ở điểm nào?”, cô ta nói câu này không thu hút sự chú ý của mọi người, điều khiến mọi người ngạc nhiên là giọng nói của cô ta là giọng nói của trẻ con.

Chung Liên nhân lúc này cầm dao trong tay đánh lén từ phía sau nhưng cô ta không quay đầu lại mà đá về sau một cái, Chung Liên cũng bay ra ngoài theo.

Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh hãi, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Cô là ai?”

Vừa hỏi xong, cô gái đeo mặt nạ dùng sức nắm chặt, Bạch Diệc Phi lập tức mất đi ý thức.

Cô gái đó lại dùng lực, sau đó nhấc người anh lên, xoay người định rời đi.

Lý Tuyết thấy vậy thì kinh ngạc, cô chạy lại chặn trước mặt cô gái đó, nói: “Không được đi!”

Cô gái đó không nhẫn nại được nhìn Lý Tuyết, nói với giọng trẻ con: “Tránh ra! Nếu không thì tôi sẽ đánh cô đấy”.

Giọng trẻ con đó thoạt nghe thì không có gì nhưng ban nãy cô ta ra tay thì không ai dám coi thường.

Tất nhiên Lý Tuyết cũng vậy nhưng cô vẫn kiên quyết chắn trước mặt cô gái đó, Bạch Diệc Phi không thể bị đưa đi được. Nếu như bị đưa đi, vậy Bạch Diệc Phi…

“Buông anh ấy ra”, Lý Tuyết không lùi bước, nói.

Cô gái đó hừ nhẹ một cái rồi không nói gì thêm, đá chân một cái đá bay Lý Tuyết ra.

Trong lúc hoảng loạn, Trương Hoa Bân đẩy Lý Tuyết ra đỡ thay cho Lý Tuyết cú đá này.

“Bụp”, kết quả như nhau. Lý Tuyết thấy vậy thì lại đỡ Trương Hoa Bân dậy.

Cô gái đó vác Bạch Diệc Phi trên người rồi đi về hướng khác.

Lúc này, Hứa Xương từ khoang thuyền đi ra. Trên tay anh ta vẫn còn vết máu chưa khô, có thể thấy đám người trong khoang thuyền đều bị Hứa Xương giải quyết hết rồi.

Khi anh ta nhìn thấy cô gái mặt nạ vác Bạch Diệc Phi đi thì kinh hãi vô cùng.

Cô gái đó cách Hứa Xương rất gần, mọi người chưa nhìn rõ động tác của cô ta thì đã nghe thấy Hứa Xương kêu đau rồi quỳ đơn gối trên đất. Còn một chân của cô ta giẫm trên đầu gối của Hứa Xương.

Sau đó cô ta nhặt dao trên đất, dùng lực đâm vào đùi của Hứa Xương.

“A…”, Hứa Xương đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh.



Cô gái đó buông tay ra rồi vác Bạch Diệc Phi đi, lạnh lùng nói: “Sư phụ bảo tôi đến cảnh cáo anh trai của anh, đừng có quá đáng. Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy thông qua anh để cảnh cáo anh của anh thì hợp hơn”.

“Quay về nói cho anh của anh, đừng quá đáng”, nói xong cô gái đó vác Bạch Diệc Phi rời đi.

Tất cả mọi người đều không có cách nào ngăn cô ta, bởi vì cô ta quá mạnh, không ai ngăn được.

Đợi sau khi cô ta rời đi, đám người ra tay ban nãy cũng rời đi.

Không bao lâu, trên thuyền lại yên tĩnh trở lại. Nhưng trong không khí yên tĩnh lại đầy mùi máu tanh, vừa nhìn thì thấy trên boong tàu đã đầy xác người.

Tất cả mọi người đều bị bao trùm trong không khí này.

Lưu Hiểu Anh dẫn nhân viên y tế đến cứu viện, còn đám Bạch Hổ thì được Trương Hoa Bân gọi lên xe, bàn bạc xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Còn về Lý Tuyết, cô đờ đẫn tại chỗ, nhìn mọi thứ xảy ra trên thuyền, trong đầu cô trống rỗng.

Hứa Xương xử lý xong vết thương rồi khập khễnh bước lại trước mặt Lý Tuyết, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tối nay là họ đến giết tôi nhưng lại làm liên lụy đến cô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK