Chương 386: Trúng kế
Vẻ mặt Trần Hạo không hề thay đổi: "Lần cuối cùng đúng là nên nói lời từ biệt! Chẳng lẽ mấy người trước khi chầu trời không muốn trăn chối gì hả?"
"Cái gì?"
Diệp Hoan sửng sốt, gã cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ thật sự quá khinh thường Bạch Diệc Phi rồi.
"Trương Thiết Lâm!", Diệp Hoan kêu một tiếng: "Mau trở về!"
Trương Thiết Lâm ngẩn ra, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp kia: "Sao vậy?"
"Chúng ta bị lừa rồi!", Diệp Hoan trầm giọng nói: "Bạch Diệc Phi đi tìm cậu chủ nhà anh rồi".
Trương Thiết Lâm không động đậy: "Không đúng, vừa rồi không phải đã bị lừa sao? Bây giờ lại xảy ra chuyện gì nữa vậy? Bọn họ dùng cùng một chiêu hả?"
Diệp Hoan cắn răng nói: "Đã hơn hai giờ rồi mà Bạch Diệc Phi còn chưa tới, không chừng hắn ta đã đến biệt thự nhà họ Tùng rồi! Có lẽ bây giờ anh đi cũng đã muộn".
Vẻ mặt Trương Thiết Lâm đột nhiên cứng đờ, hắn ta nghĩ lại lời Trần Hạo vừa nói, sau khi giật mình hiểu ra thì vội xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Hoan lắc đầu một cái, lúc nãy gã đã nói rồi, đã không còn kịp nữa, Trương Thiết Lâm đi qua cũng vô ích, nhưng mà...
Gã nhớ bên người Tùng Vưu Duy còn có Lý Bá, đó cũng là một cao thủ, mà Bạch Diệc Phi lại chỉ có một mình, hắn ta cũng không có sức chiến đấu, cho dù đi cũng chưa chắc làm được gì.
Trương Thiết Lâm vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Lý Bá nhưng mà không gọi được.
Trương Thiết Lâm vô cùng hoảng loạn, hắn ta vội vàng cản một chiếc xe taxi lại rồi nhanh chóng lên xe: "Khu biệt thự phía Nam".
Trên xe, Trương Thiết Lâm vẫn chưa chịu thua, hắn ta không ngừng gọi điện thoại cho Lý Bá, sau đó lại chuyển sang gọi cho Tùng Vưu Duy, hắn ta cứ liên tục như vậy nhưng không một ai bắt máy.
Cuối cùng thì hắn ta cũng đã nhớ ra điều gì đó không ổn.
Lúc đi ra ngoài hắn ta có gặp một người mặc đồ đen lạ mặt, người đó nói cậu chủ đang an toàn, đừng trúng kế, nhưng giờ nghĩ lại thì người đó có khẩu âm của thành phố Thiên Bắc!
Rõ ràng là người kia đang cố tình làm rối loạn suy nghĩ của hắn ta, khiến hắn ta tưởng rằng mình đang trúng kế, sau đó nhanh chóng chạy về, nhưng khi hắn ta chạy về mới thật sự là trúng kế.
"Đệt mẹ!"
Trương Thiết Lâm bực bội ném điện thoại xuống ghế.
...
Trong một gian phòng.
Diệp Hoan đã không còn hốt hoảng như lúc nãy, gã tỉnh táo lại liếc nhìn Trần Hạo: "Tao biết bây giờ Trương Thiết Lâm đi qua đã trễ, nhưng mà Bạch Diệc Phi không biết rằng bên cạnh Tùng Vưu Duy vẫn còn có người bảo vệ nữa".
Trần Hạo ồ một tiếng, hắn ta cũng không tò mò chút nào.
Diệp Hoan nghẹn họng, gã thấy bọn họ bình tĩnh như vậy thì có lòng tốt nói: "Bên người Tùng Vưu Duy có một gã tên Lý Bá, là cao thủ nhà họ Tùng, được đặc biệt phái tới để bảo vệ Tùng Vưu Duy".
"Bạch Diệc Phi đi một mình, hắn ta cũng không biết chút võ vẽ gì, sợ rằng hắn ta sẽ chết trước ấy chứ!"
"Ồ".
Trần Hạo vẫn ậm ừ không quan tâm, đám người Bạch Hổ cũng không có phản ứng gì.
Diệp Hoan rất bực bội: "Chẳng lẽ chúng mày không lo lắng sao? Rõ ràng Bạch Diệc Phi đang đi chịu chết! À không đúng, có lẽ là lúc này cũng đã chết rồi!"
Trần Hạo lắc đầu một cái: "Tôi tin anh ấy có thể làm được".
"Mày tin thì có tác dụng gì chứ?", Diệp Hoan cười nhạo một tiếng: "Sự thật đang ở ngay trước mắt".
Lúc này Bạch Hổ lại xoay người, anh ta mở miệng nói: "Tôi đã huấn luyện anh ấy".
Diệp Hoan ngẩn ra, ngay sau đó gã lại cười: "Đã huấn luyện hắn ta thì sao chứ? Huấn luyện mấy tháng thì có thể đánh thắng được người đã tập luyện mấy chục năm sao? Nói đùa gì vậy?"
"Trên lý thuyết thì không thể, nhưng anh ấy không giống người thường, anh ấy vừa có tài năng vừa có thể chịu khổ", Bạch Hổ trả lời.
"Chỉ vậy thôi?", Diệp Hoan khinh bỉ cười: "Chúng mày cũng quá ngây thơ rồi!"
"Tuy rằng vừa có tài năng vừa có thể chịu khổ đúng là đền bù được một chút khuyết điểm, nhưng chúng này đừng quên rằng có những thứ phụ thuộc vào thời gian, không phải có tài năng, có thể chịu được cực khổ là có thể làm được!"
Lời nói của Diệp Hoan khiến mọi người đều phải quay lại nhìn.
"Làm sao? Tôi nói không đúng sao?", Diệp Hoan cười nói.
Từ Lãng ngồi thẳng người: "Anh nói đúng, nhưng đôi khi có những điều bất ngờ mà chúng ta không thể đoán trước được".
Diệp Hoan không quan tâm: "Ở trước mặt những người có thực lực, tất cả bất ngờ đều không là gì cả".
Đám người Từ Lãng không nói gì, cũng không phản bác lời của Diệp Hoan.
Diệp Hoan thấy thế thì đắc ý nói: "Nhìn đi, chính chúng mày cũng không chắc chắn đúng không? Lúc nãy còn luôn miệng nói tin tưởng hứa ta, bây giờ thì thế nào? Chúng mày còn tin tưởng hả?"
"Hừ, tao biết chúng mày đều rất lo lắng! Nhưng mà lo lắng cũng không có tác dụng gì, đã lâu như vậy rồi, không chừng hắn ta đoàn tụ với tổ tiên từ sớm rồi đấy".
Nói tới đây thì Diệp Hoan vô cùng thoải mái, hôm nay bị Bạch Diệc Phi đùa giỡn một trận, phải đợi ở đây lâu như vậy, nhưng nói chung gã cũng không tổn thất gì.
Có thể nói dùng chút thời gian để đổi lấy mạng sống của Bạch Diệc Phi thì rất có lời.
Chỉ có điều vẫn không biết được tung tích của Diệp Ngải, nhưng mà không sao, nếu không có Bạch Diệc Phi thì bọn họ tuổi gì mà đấu với gã?
Đến lúc đó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nói ra tung tích của Diệp Ngải thôi.
Lúc gã đang vô cùng đắc ý thì Từ Lãng lại hiếm khi nở một nụ cười, nhìn rất đáng sợ: "Tôi cũng đã dạy anh ấy một ít kỹ xảo ám sát".
Diệp Hoan sửng sốt một chút, ngay sau đó gã giễu cợt: "Vậy thì sao? Lý Bá đã từng gặp rất nhiều ám sát, trong thời gian ngắn như vậy thì Bạch Diệc Phi có thể học được cái gì chứ? Sợ rằng hắn ta còn chưa kịp dùng đến đã bị Lý Phách giải quyết rồi".
Từ Lãng lắc đầu: "Không, anh ấy sẽ không thua".
Diệp Hoan nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu. Tại sao những người này lại tin tưởng Bạch Diệc Phi như vậy? Chẳng lẽ Bạch Diệc Phi thật sự có tài năng đến vậy sao? Hoặc là hắn ta có vũ khí bí mật gì đó?
"Chúng này đã chuẩn bị cho Bạch Diệc Phi cái gì?", dù thế nào thì Diệp Hoan cũng không tin Bạch Diệc Phi có thể sống sót dưới tay Lý Phách.
Lúc này Lưu Hiểu Anh mới thả lá bài trong tay xuống, cô ta chậm rãi nói: "Thật ra thì mấy người suy nghĩ quá phức tạp, đơn giản một chút liền được".
"Có ý gì?", Diệp Hoan hỏi.
Lưu Hiểu Anh nhún vai, cũng không định nói nhiều.
Diệp Hoan chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn, cảm giác bị người ta gợi lên hứng thú nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu nói ra thật sự vô cùng khó chịu!
Gã cũng không tin, một lúc nữa chắc chắn sẽ có người báo tin cho gã, đến lúc đó sẽ biết.
Nhưng mà không đợi gã suy nghĩ nhiều thì Trần Hạo đã đứng ra: "Diệp Hoan, có lẽ tối nay anh ấy sẽ không đến được, nhưng anh ấy nói chúng ta vẫn phải tiếp tục đàm phán".
"Tiếp tục? Người không có ở đây thì tiếp tục kiểu gì?", Diệp Hoan nhướng mày hỏi.
Trần Hạo cười nói: "Chúng tôi có nhiều người như vậy, ai cũng được! Anh ấy còn muốn anh giúp một chuyện".
"Cái gì? Có phải Bạch Diệc Phi bị ngu rồi không, muốn tao giúp đỡ?", Diệp Hoan thật sự không hiểu nổi, gã không biết Bạch Diệc Phi đang muốn làm gì.
Nhưng Trần Hạo vẫn giữ nguyên nụ cười: "Anh ấy nói, anh sẽ giúp"