Chương 834: Cô ấy buồn lắm phải không?
Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ.
Đây là muốn làm gì?
Lúc anh còn đang nghi hoặc không hiểu thì Tử Y cười mà nói: "Đồ đệ, nếu như ngày mai cậu đánh thắng tên Đạo Trưởng, có thể đồng ý với tôi một việc không?"
"Chuyện...chuyện gì?", Bạch Diệc Phi thoáng ngẩn người: "Sư phụ, có việc gì người cứ nói đi".
Tử Y cười ha ha đáp: “Lúc cậu đánh thắng Đạo Trưởng, hãy lớn tiếng kêu lên, tôi là đồ đệ của Tử Y, thế nào?”
Bạch Diệc Phi: “...”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có vậy thôi!”
Bạch Diệc Phi không biết phải nói thế nào: “Sư phụ, người không nghĩ la lên như thế rất ngu ngốc sao?"
“Ngu ngốc chỗ nào, rõ ràng là rất ngầu mà!”
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên có chút đau đầu, sau đó tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười!
Lúc này, điện thoại của Tần Hoa vang lên.
Sau khi Tần Hoa nghe điện thì ngẩn người trong giây lát, sau đó đưa cho Bạch Diệc Phi: “Tìm cậu đó”.
Bạch Diệc Phi nhận điện thoại, mới phát hiện là Lý Tuyết gọi video tới.
Anh đã lâu không gặp Lý Tuyết, tâm trạng có chút kích động, mới mở video.
Tử Y thấy vậy, thả lỏng Bạch Diệc Phi để anh một mình.
Bạch Diệc Phi nhìn người mà anh vẫn nhớ tới bấy lâu nay xuất hiện trong video, nhưng, tại sao sắc mặt Lý Tuyết dường như tiều tụy?
Bạch Diệc Phi còn chưa lên tiếng, Lý Tuyết đã mở lời trước: “Cô ấy rất buồn phải không?”
Sắc mặt Lý Tuyết mặc dù hốc hác, nhưng vẫn có phần tròn trịa hơn trước.
“Cô ấy có phải là rất buồn không?”, Lý Tuyết lại hỏi một lần nữa.
Bạch Diệc Phi có chút mù mờ: “Vợ à, em đang nói ai vậy?”
Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi không có lời nào để nói, nhưng ánh mắt nhìn anh toát ra chút buồn khổ, hơn nữa dường như còn lộ ra ý tứ khác.
Lý Tuyết như vậy khiến Bạch Diệc Phi có chút khủng hoảng: “Vợ à, em làm sao vậy?”
Song Lý Tuyết nhẹ giọng nói: “Anh có biết Hiểu Anh sảy thai rồi không?”
Bạch Diệc Phi ngẩn ra: “Cô ta không phải là đã...”
Không phải là đã chết rồi sao?
Bạch Diệc Phi không dám nói, bởi anh không chắc chắn, cũng không muốn loại kết quả này.
Lý Tuyết ở đầu video bên kia bình đạm nói: “Đứa bé là của anh”.
Bạch Diệc Phi mông lung.
Lý Tuyết mỉm cười nói: “Không sao, em có thể hiểu được”.
Nụ cười của Lý Tuyết thật đẹp, nhưng lại rất bi thương.
Bạch Diệc Phi cả người ngẩn ra, chuyện này sao có thể?
Lý Tuyết nói cô ấy có thể hiểu, là hiểu cái gì?
Hiểu chuyện anh một mình ở trên đảo Lam, không chịu được mà đi tìm người khác sao?
Không, không phải như vậy!
Bạch Diệc Phi không khỏi lắc đầu, có chút hụt hẫng, không biết nên giải thích như thế nào: “Không, không phải vậy, anh không phải là loại người đó, vợ à, có phải em nghe nhầm rồi không?”
Lý Tuyết vẫn cười, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Em không muốn mình ích kỉ như vậy”.
“Không phải như vậy, vợ ơi, em nhất định là hiểu lầm rồi”, Bạch Diệc Phi vội vã nói: “Anh không có...”
Đột nhiên, anh nhớ tới trước lúc Lưu Hiểu Anh rời đi đã không nói lời nào, còn có bầu không khí quái dị giữa bọn họ, làm cho Bạch Diệc Phi đột nhiên không nói được gì nữa.
Lẽ nào buổi tối hôm đó thật sự phát sinh chuyện gì sao?
Lý Tuyết dường như muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra.
Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn thấy Ngô Quế Hương xông vào phòng, cướp lấy điện thoại và hét lên: “Bạch Diệc Phi, đồ khốn nạn này!”
Ngô Quế Hương bởi vì cảm thấy tội lỗi nên luôn đối xử với Bạch Diệc Phi rất cẩn thận, lần này không do dự mà hét lên với anh, đủ hiểu bà đã thất vọng với Bạch Diệc Phi dường nào.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Video đã bị tắt đi.
Thủ đô, tại nhà họ Bạch, trong căn phòng của Lý Tuyết, cô cúi đầu nhỏ giọng khóc.
Ngô Quế Hương thấy vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô và nói: “Con đừng buồn nữa, đợi thằng nhóc ấy về mẹ sẽ giúp con đánh cho nó một trận!”
“Vâng...”, Lý Tuyết nghe vậy thì không kìm được mà nhào vào lòng Ngô Quế Hương khóc lớn.
Ngô Quế Hương vẫn vô nhẹ vào lưng Lý Tuyết, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn an ủi cô: “Con là một đứa bé ngoan, đừng khóc nữa, bây giờ con đang có thai, như vậy không tốt cho sức khỏe, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con”.
Lý Tuyết vừa khóc vừa nói: “Mẹ, thật ra con sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, con có thể hiểu được, nhưng trong lòng con vẫn thấy rất buồn...”
Ngô Quế Hương không kìm được nước mắt khi nghe những lời này, cùng là phụ nữ, sao có thể không hiểu tâm trạng của cô chứ?
...
Trong kho vàng, Bạch Diệc Phi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Anh thế nào cũng không hiểu được.
Lưu Hiểu Anh không phải chết rồi sao? Tại sao Lý Tuyết lại chắc chắn rằng cô ta đang mang thai đứa con của anh?
Nghĩ lại thì bộ dạng vừa rồi của Lý Tuyết, cô ấy chắc chắn đang rất đau lòng.
Trái tim Bạch Diệc Phi như đông cứng lại.
Nhưng anh cũng không thể nhớ được đêm đó rốt cuộc đã làm những gì, bây giờ thứ duy nhất có thể nhớ đó là Lưu Hiểu Anh đã ở trước mặt anh.
Bạch Diệc Phi bây giờ rất bối rối.
Lúc này, Tần Hoa đột nhiên lên tiếng: “Việc này có chút không đúng”.
Bạch Diệc Phi trầm mặc không nói gì.
Tần Hoa trầm giọng nói: “Cậu nghĩ kĩ lại xem, Tuyết Nhi sao có thể biết được chuyện này? Là ai đã nói với cô ấy, đến cậu còn không biết, cô ấy làm thế nào mà biết được?”
Bạch Diệc Phi giương mắt nhìn Tần Hoa, dường như có chút phản ứng, lại dường như không có phản ứng gì.
Tần Hoa tiếp tục nói: “Đây có lẽ là một âm mưu chống lại câu, bọn họ biết ngày mai cậu sẽ quyết đấu với Đạo Trưởng, cố ý kích thích cậu”.
“Vả lại người đứng sau chyện này hẳn biết rõ sự tình hơn chúng ta, thậm chí còn hiểu rõ hơn bản thân Lưu Hiểu Anh nữa”.
Tuy nhiên, dù biết đây lầ một âm mưu, Bạch Diệc Phi vẫn không giữ được bình tĩnh.
Bạch Diệc Phi đột nhiên xông vào phòng Từ Lãng, túm lấy cổ áo anh ta, quát lớn: “Con mẹ nó, có phải tất cả mọi người đều biết hết rồi, chỉ có mình tôi là không biết đúng không? Tại sao lại phải giấu tôi?”
Từ Lãng đột ngột bị túm lấy thì ngây ra, sau đó tức giận nói: “Anh điên à? Chúng tôi giấu anh chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi hét lên: “Mẹ kiếp, Lưu Hiểu Anh có phải vẫn còn sống không? Phải vậy không?”
Từ Lãng lập tức sững sờ.
Bạch Diệc Phi lại gầm lên: “Nói đi”.
Từ Lãng thấy vậy thì cũng không giận nữa, vỗ vai Bạch Diệc Phi và nói: “Anh bình tĩnh một chút được không?”
Bạch Diệc Phi không bình tĩnh lại mà còn hét lớn hơn: “Lưu Hiểu Anh có thai ới tôi, bị sảy thai rôi, Tuyết Nhi cũng biết chuyện này, anh bảo tôi trấn tĩnh kiểu gì?”
“Sao Tuyết Nhi lại biết được”, Từ Lãng giật mình.
Bạch Diệc Phi lại hét lên: “Con mẹ nó làm sao mà tôi biết được”.
Từ Lãng khẽ cau mày, sau cùng nói: “Bạch Diệc Phi, chúng tôi đều là vì muốn tốt cho anh”.
“Anh và Tuyết Nhi khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, tất cả chúng tôi đều hiểu”.
“Hôm đó Lưu Hiểu Anh chặn giúp anh một đòn, mặc dù Hồng Quân đã thu lại ám kình, nhưng lại đụng trúng vào bụng cô ta”.
“Lúc chúng tôi đến thì cô ta vẫn còn tỉnh táo, cô ta dặn chúng tôi đừng nói cho anh biết, cô ta nói mình đi giải khuây một thời gian, để anh tưởng rằng cô ta đã chết rồi”.
“Cô ta nói cô ta biết anh rất khó xử, cũng biết trong lòng anh, Lý Tuyết là quan trọng nhất”.
“Cô ta không muốn làm anh khó xử”.
Bạch Diệc Phi buông Từ Lãng ra, cúi đầu trầm mặc không nói gì.