Chương 431: Đập xưởng của Phùng Dũng Cống
Phùng Dũng Cống có chút sợ hãi, cả con trai nhà họ Tùng mà cũng dám giết, vậy nhà họ Diệp cùng là một trong tứ đại gia tộc thì Bạch Diệc Phi cũng chẳng cần thiết phải sợ nữa, nếu đã như vậy thì ông ta có là cái quái gì đâu!
“Chủ tịch Bạch, nói thì nói như vậy nhưng ít nhất cùng lăn lộn trên thương trường với nhau thì cũng không nên đuổi cùng giết tận như vậy chứ?”, Phùng Dũng Cống dù có hèn hơn nữa thì cũng phải giữ mặt mũi cho mình.
Bạch Diệc Phi cười lạnh sau đó lập tức đổi giọng chửi: “Vậy thì con mẹ mày lại dám động đến vợ tao?”
Phùng Dũng Cống run lên, ông ta bị doạ cho sợ đến xanh cả ruột, nếu sớm biết Bạch Diệc Phi sẽ còn quay lại thì có nói gì ông ta cũng không dám động đến Lý Tuyết!
Nghĩ đến cái tát của Bạch Diệc Phi tối hôm qua, mặt ông ta đến giờ vẫn còn cảm thấy đau rát, trong lúc nhất thời Phùng Dũng Cống không biết mình nên làm gì cho phải.
Bạch Diệc Phi khẽ hừ một tiếng: “Tao cảnh cáo mày, động vào tao thì được, động vào vợ tao thì mày cứ đợi tao xử đi!”
Phùng Dũng Cống cười khan nhưng không dám đáp lại, trong lòng thầm nghĩ Bạch Diệc Phi quả thực có cái gan này, anh không phải là người dễ bị bắt nạt, ông ta cũng rất sợ anh nhưng ông ta cho rằng nhà họ Diệp vẫn mạnh hơn Bạch Diệc Phi, dù gì thì họ cũng là một gia tộc tộc lớn.
“Bạch Diệc Phi, tao cũng đã giữ mặt mũi cho mày rồi mày còn muốn gì nữa?”, sau khi Phùng Dũng Cống nghĩ thông suốt điểm này thì không còn sợ hãi nữa.
"Mày đúng là rất giỏi, nhưng tao không tin mày lại dám đối đầu với cả nhà họ Diệp”.
Bạch Diệc Phi khinh thường: “Được, vậy ngay bây giờ mày gọi điện cho Diệp Hoan đi, để tao xem gã sẽ bảo vệ cho mày hay là sẽ nhân nhượng cho yên chuyện?”
“Gọi thì gọi, tao sợ mày chắc!”, Phùng Dũng Cống vênh váo nói xong thì lập tức lôi điện thoại ra bấm nút gọi đến số của Diệp Hoan.
Ông ta rất tự tin vì Diệp Hoan chính là con rể của ông ta, con gái ông ta đã sắp tổ chức lễ cưới với Diệp Hoan rồi, mà Diệp Hoan lại là người thừa kế của nhà họ Diệp thì chẳng lẽ còn phải sợ một tên Bạch Diệc Phi hay sao?
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
"Alo, con rể à!"
Phùng Dũng Cống mở loa ngoài của điện thoại.
"Bố vợ, có chuyện gì sao?"
Phùng Dũng Cống há miệng tru tréo: “Con rể ơi, không phải là bố mới vừa nhận một cái xưởng sản xuất trang sức sao? Kết quả hôm nay có người dẫn theo một đám du côn lưu manh đến đập phá, tức chết bố rồi!”
"Mà tên đó còn vô cùng vênh váo, không coi con ra gì nên bố không còn cách nào khác buộc phải gọi điện thoại cho con”.
Diệp Hoan nghe xong thì giọng lập tức lạnh đi: “Ai cho hắn cái lá gan đó, dám đắc tội cả với nhà họ Diệp?”
“Đúng đấy, bố nói mà, mẹ kiếp hắn vênh váo cực kỳ, còn nói người nhà họ Tùng và người nhà họ Diệp không ai dám động đến hắn!”, Phùng Dũng Cống nói một cách căm tức.
Diệp Hoan lạnh lùng hỏi: "Ai?"
"Bạch Diệc Phi! Chính là cái tên chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước đó!”, Phùng Dũng Cống nói bằng giọng khinh thường.
Lời vừa dứt thì đầu dây bên kia cũng yên lặng.
Bạch Diệc Phi nhìn Phùng Dũng Cống cười lạnh.
Phùng Dũng Cống đợi một hồi, đang thắc mắc sao mà Diệp Hoan lại đột nhiên im lặng thì tiếng của Diệp Hoan truyền đến: “Là hắn đến đập phá xưởng của bố à?”
"Đúng vậy, giờ vẫn còn đang đập kìa, nói kiểu gì cũng không chịu ngừng! Con mẹ nó!”, Phùng Dũng Cống liếc mắt nhìn cả nhà xưởng bị đập phá gần hết thì nổi khùng lên, bao nhiêu máy móc với trang sức đá quý đều bị đập hết rồi!
Lần này giọng điệu của Diệp Hoan còn lạnh hơn trước nhưng lẫn một chút kiêng dè trong đó: “Để hắn đập đi, tiền thiệt hại con sẽ bù vào cho bố, sau đó đuổi hắn đi”.
“Hả?”, Phùng Dũng Cống giật mình ngây ra, dường như vẫn chưa hiểu được ý của Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhắc lại thêm lần nữa, cuối cùng còn không quên dặn dò: “Bây giờ tốt nhất đừng có đi trêu ngươi hắn”.
Phùng Dũng Cống kinh ngạc nhìn sang Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi hừ mũi nói thẳng: “Hoá ra chủ tịch Diệp sợ tôi như vậy à?”
Ngay lúc này Diệp Hoan hận không thể bóp chết ông bố vợ này, con mẹ nó, ông ta mở loa ngoài điện thoại làm cái gì?
Phùng Dũng Cống thấy vậy thì cực kỳ không phục: “Sợ cái rắm à? Đó là đang giữ mặt mũi cho mày, chẳng qua là không muốn so đo với mày mà thôi!”
Diệp Hoan nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Diệc Phi, chuyện lần trước đã giải quyết xong rồi, giờ tôi cũng không đi trêu chọc gì anh, anh cũng đừng đến đây gây chuyện với tôi”.
"Hừ! Được đó, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm người đến cưỡng hiếp vợ anh thì việc này chúng ta coi như xong”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.
Diệp Hoan ngây ra: "Ý anh là gì?"
Bạch Diệc Phi bực mình quát: “Mẹ kiếp, đi mà hỏi bố vợ anh xem ông ta đã làm cái gì?”
Điện thoại yên lặng trong một chốc, gã biết rất rõ Phùng Dũng Cống có sở thích gì, liên kết với đoạn đối thoại lúc nãy của Bạch Diệc Phi thì gã cũng đã đoán ra, chắc chắn Phùng Dũng Cống đã giở trò gì đó với Lý Tuyết rồi cho nên mới khiến cho Bạch Diệc Phi nổi cáu đến đập phá nhà xưởng.
Lý Tuyết chính là giới hạn cuối cùng, là vảy ngược của Bạch Diệc Phi, ai cũng không được phép động vào.
Phùng Dũng Cống nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tao làm cái gì cơ?”
“Mày làm cái gì?”, Bạch Diệc Phi nhớ lại chuyện này thì khùng lên, không nhịn được nhấc chân đạp cho ông ta một phát.
“A!”, Phùng Dũng Cống ngã lăn ra đất rồi kêu lên thảm thiết.
Những ông chủ khác thấy vậy thì không hiểu Phùng Dũng Cống đã làm trò gì nhưng mà thấy Bạch Diệc Phi còn chẳng sợ Diệp Hoan thì đột nhiên đều xoắn cả lại rồi lùi hết về phía xa không dám hỏi nhiều.
Bạch Diệc Phi bước qua cầm lấy điện thoại trong tay Phùng Dũng Cống lại nhấc chân dẫm lên bụng ông ta: “Con mẹ mày dám có ý đồ ngủ với vợ tao, còn dám mở miệng nói không làm gì?”
"Nếu không vì tối hôm qua tao phải đi an ủi vợ thì tao đã thiến mày từ lâu rồi!”
Phùng Dũng Cống lại thét lên một tiếng nữa, bởi vì Bạch Diệc Phi vừa mới dẫm mạnh chân đạp lên người Phùng Dũng Cống.
Phùng Dũng Cống ban nãy chỉ nhớ đến việc làm sao để dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học mà quên hẳn việc tối qua đối xử với Lý Tuyết thế nào, ông ta chỉ nhớ là Bạch Diệc Phi đã đánh ông ta, đã đập phá nhà xưởng của ông ta.
Đến bây giờ ông ta mới nhớ ra nhưng ông ta vẫn còn chưa biết hối cải: “Con mẹ nó, tao còn chưa kịp ngủ…”.
Bạch Diệc Phi lại giơ chân giẫm mạnh một cái: "Câm miệng lại cho ông!”
Cho dù là một câu định sỉ nhục Lý Tuyết thôi, thì Bạch Diệc Phi cũng không muốn nghe.
Cuối cùng Diệp Hoan cũng mở miệng nói qua điện thoại: “Bạch Diệc Phi, anh cũng đã trút giận rồi, xưởng cũng đập rồi, có thể thả bố vợ tôi được chưa? Nếu không thì tôi cũng không biết phải giải thích với vị hôn thê của tôi thế nào đâu”.
“Liên quan gì đến tôi?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Diệp Hoan vô cùng sợ Bạch Diệc Phi quá kích động mà gây ra việc gì đó nên lập tức nói: “Bạch Diệc Phi, việc này là do bố vợ tôi sai, anh nói đi, anh muốn được bồi thường thế nào, tôi đều sẽ trả cho anh, coi như là để tỏ lòng xin lỗi với anh”.
"Bồi thường cái rắm, ông đây không thèm!"
Nói xong Bạch Diệc Phi ngắt luôn điện thoại.
“Nhìn thấy chưa, Diệp Hoan cũng không giúp được mày!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Lúc này Phùng Dũng Cống mới thực sự thấy sợ: “Chủ tịch Bạch, anh… đừng giận, anh muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả, mong anh giơ cao đánh khẽ…”.
"Mày gây ra chuyện thế này rồi còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa à? Không có cửa đâu!”, nói xong Bạch Diệc Phi quay qua hỏi Lưu đầu trọc: “Đập xong chưa?”
"Xong rồi, đã không còn cái gì còn nguyên vẹn nữa".
Vừa nãy Lưu đầu trọc đã bị tinh thần can đảm của tên Phùng Dũng Cống này làm cho giật mình, ai mà không biết được mức độ để tâm đến vợ của Bạch Diệc Phi chứ? Hắn lại dám có ý đồ xấu với vợ của anh!
Mà các ông chủ khác, hoặc nhiều hoặc ít, thì ai cũng biết thói trăng hoa của Phùng Dũng Cống nhưng mà không ai ngờ được ông ta lại dám có ý đồ xấu xa với vợ của Bạch Diệc Phi.
Từ cuộc đối thoại lúc nãy xem ra đến cả Diệp Hoan cũng không muốn đi gây sự với Bạch Diệc Phi cho nên lần này Phùng Dũng Cống đã gặp vận đen rồi, khó mà giải quyết một cách êm thấm được!
Nghĩ vậy, mấy ông chủ kia liếc mắt nhìn nhau và đều nhận ra trong ánh mắt đó là ý nghĩ muốn huỷ hợp đồng hợp tác với Phùng Dũng Cống, nhưng mọi người dù trong lòng đã rõ mà chưa dám nói ra mà thôi.
Bạch Diệc Phi trút giận xong thì nói với Lưu đầu trọc: “Đi thôi!”
Hơn một trăm người ào ào rút đi.
Thấy vậy, mấy ông chủ kia lần lượt đi lên hỏi han vài câu rồi cũng bỏ về.
Mà đám nhân viên thì đứng nép hết vào trong xó của nhà xưởng, trong câu chuyện vừa rồi bọn họ cũng đã hiểu rõ tình hình dù biết đây chẳng phải việc hay ho gì nhưng mà những chuyện này có liên quan gì đến bọn họ đâu.
Bọn họ cũng chỉ là công nhân mà thôi, điều mà họ quan tâm đến là tiền lương của họ, bọn họ cần phải nuôi sống bản thân và gia đình, cho nên việc xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ lo lắng hơn cả chính là: bọn họ sắp mất việc rồi phải không?
Phùng Dũng Cống chật vật bò dậy nhìn thấy đám công nhân đứng lố nhố xung quanh thì nổi điên quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi cho tôi!”
Các công nhân thấy vậy thì vội vàng chạy hết.
Phùng Dũng Cống luôn miệng chửi bới om sòm, ông ta không cam tâm nhưng cũng không dám đi tìm Bạch Diệc Phi nữa.
"Mẹ kiếp! Thật là đen đủi!”