Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 825: Lang thang trên biển

Cô gái gật đầu nhìn nhóm người Bạch Diệc Phi lên thuyền cứu sinh rồi lái về phía biển lớn.

Thuyền cứu sinh dù tốt nhưng bọn họ vốn không biết phương hướng, cũng không có định vị gì cả, ngay cả thuyền trưởng già cũng không dám ra biển trong tình huống này.

Dù sao không có phương hướng, cũng không có định vị thì rất có thể bị lạc giữa biển khơi và không biết đi đến đâu.

Hơn nữa còn có khả năng gặp thời tiết xấu và lật thuyền bởi những cơn sóng biển lớn.

Còn một điều nữa, ai mà biết được sẽ có những sinh vật khổng lồ nào mà không biết ở dưới vùng biển bí ẩn này.

Do đó Đạo Trưởng và những thuyền viên không sử dụng xuồng cứu sinh mà dùng điện thoại liên lạc cứu viện.

Còn nhóm Bạch Diệc Phi thì không có cách nào nữa, đảo đá ngầm cũng không quá lớn, cho dù có nhiều thời gian hơn nữa thì bọn họ có thể trốn đến đâu?

Một khi Đạo Trưởng đã ép độc ra ngoài, chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trên đảo đá ngầm thì bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vì vậy bọn họ đành phải rời khỏi đảo đá ngầm, cũng chỉ có thể rời khỏi bằng thuyền cứu sinh.

Tuy nhiên trong trường hợp không biết phương hướng, ra biển vào ban đêm thì không khác gì tìm cái chết.

Khi con thuyền dần rời xa đảo đá ngầm thì tất cả đều nhận ra rằng tình hình lúc này còn cấp bách và nghiêm trọng hơn so với việc ở trên đảo.

"Chết tiệt! Đều tại mày hết! Mày có bị ngu không hả? Ông khó khăn lắm mới lừa được Đạo Trưởng, mày ngoan ngoãn đợi cứu viện không được sao? Cứ phải đi tìm Đạo Trưởng làm gì, bây giờ tốt rồi, Đạo Trưởng biết hết rồi, vốn dĩ ông còn có thể sống thêm một thời gian nữa, đều tại mày hết…"

Lại Kha tức giận mắng Lục Dương: "Bây giờ ông hận không thể giết mày trước!"

Thấy vậy thì Lục Miêu Miêu vội vàng bảo vệ Lục Dương.

Lục Dương lại đẩy Lục Miêu Miêu ra, cậu ta không phục hét lên: "Tại sao lại trách tôi? Chính mấy người hạ độc, đã hạ độc còn không dám giết ông ta, có liên quan gì đến tôi hả?"

"Tôi mới mười lăm tuổi thôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm? Có giỏi thì mấy người nên giết ông ta nhân lúc ông ta trúng độc đi, bây giờ nói những lời này có tác dụng gì?"

Vì sức lực cậu ta dùng để đẩy Lục Miêu Miêu ra hơi mạnh, nên con thuyền cũng lung lay một lát.

Lại Kha không biết bơi nên lập tức nắm chặt mép thuyền, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Đúng lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ Lục Dương, sau đó nhấc cậu ta lên đẩy người cậu ta ra khỏi thuyền, lơ lửng trên mặt biển.

Lục Dương sợ tới mức tái mặt, làm gì còn có khí thế vừa rồi, chỉ có thể kêu to: “Chị, mau tới cứu em, người này không chỉ hại chết bố mẹ, bây giờ còn muốn giết em!"

Lục Miêu Miêu có chút sốt ruột, muốn ngăn cản Bạch Diệc Phi.

Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm u quát Lục Dương một tiếng: "Câm miệng cho tôi!"

Tiếng gầm này khiến cả Lục Miêu Miêu và Lại Kha đều sợ hãi.

Hơn nữa Lại Kha nhìn thấy dường như đôi mắt của Bạch Diệc Phi lại sắp đỏ lên, nên trong lòng càng sợ hãi hơn.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Lục Dương, sau đó nghiêm nghị nói: "Chết tiệt, đến bây giờ còn không biết hối cải!"

"Cậu có biết rằng tất cả có thể sẽ chết vì cậu không?"

"Tôi là kẻ thù của cậu, tôi chết rồi không sao cả, vậy cậu chết rồi thì sao, chị cậu chết rồi thì sao?"

"Còn mặt mũi nói mình mười lăm tuổi, mười lăm tuổi cũng phải hiểu chuyện rồi, hơn nữa cậu còn là một thằng đàn ông, làm sai không biết ngẫm lại mà còn trốn tránh trách nhiệm, cậu không xứng làm đàn ông!"

"Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, chuyện bố mẹ cậu chết là vì tôi, cậu coi tôi là kẻ thù, tôi không giải thích rõ với cậu không có nghĩa tôi chính là kẻ thù của cậu, cũng không có nghĩa chuyện đó là đương nhiên, bởi vì tôi chỉ muốn cho chị em cậu một mục tiêu để sống tiếp mà thôi".

"Cậu nhớ kỹ cho tôi, nể mặt bố mẹ cậu tôi mới có thể chịu đựng chị em cậu, nhưng sức chịu đựng của tôi có hạn!"

"Trước đây hai người giúp ông ta lừa tôi lên thuyền thì tôi đã cho 2 người nhìn thấy rõ con người của ông ta, kết quả cậu lại ngu tới mức vẫn đi tìm ông ta!"

"Đừng nói là Lại Kha, bây giờ tôi cũng muốn giết chết cậu!"

Lần này Bạch Diệc Phi thực sự rất tức giận.

Không hiểu chuyện một hai lần thì có thể bỏ qua, nhưng anh tuyệt đối không chịu đựng được việc không hiểu chuyện mãi!

Hơn nữa Lục Dương không hiểu chuyện như vậy thật sự là ngu ngốc quá rồi.

Còn Lục Miêu Miêu và Lục Dương thì bị sốc bởi từng tiếng gầm của Bạch Diệc Phi.

Lục Dương sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

Còn Lại Kha thấy lập trường của Bạch Diệc Phi ở bên mình, thì đột nhiên nở nụ cười: "Nói…"

"Im miệng!"

Kết quả hắn ta chưa kịp nói xong thì Bạch Diệc Phi cũng quay đầu mắng một câu: "Bây giờ trong tình huống này anh còn có tâm tư cười được hả?"

Lại Kha lúng túng lùi lại, không nói gì nữa.

Không phải Bạch Diệc Phi muốn ném Lục Dương xuống biển thật, chỉ là anh muốn hù dọa cậu ta một lát mà thôi, cho nên sau khi nói xong thì ném cậu ta vào trên thuyền.

Trong một lúc, không ai lên tiếng.

Dịu lại một lúc thì Bạch Diệc Phi mới nhẹ giọng nói: "Bố cậu đã từng cầu xin tôi đưa chị gái cậu rời khỏi đảo Lam, sống cuộc sống an ổn, nhưng bố cậu không hề nói cũng phải đưa cậu đi, cho nên tôi giữ mạng cho cậu không phải là nghĩa vụ của tôi, mà là do giao tình của tôi và bố cậu".

"Cậu nhớ kỹ cho tôi, đừng tưởng rằng tôi sẽ giữ tính mạng cho cậu thì cậu có thể không kiêng nể gì cả".

"Vượt quá sức chịu đựng của tôi thì tôi sẽ không mềm lòng như vậy đâu!"

Bây giờ không chỉ sắc mặt Lục Dương tái nhợt, mà trên môi cũng không có chút màu máu nào.

Thiếu niên mười lăm tuổi đang trong thời kỳ nổi loạn, tất cả suy nghĩ của cậu ta đều xoay quanh bản thân, và cậu ta không chịu nghe lời khuyên gì cả.

Nhưng bây giờ đã liên quan đến sự sống chết của mình, cũng như sự sống chết của chị gái, nên cậu ta không dám phản bác nữa, bởi vì cuối cùng cậu ta đã nhận ra lần này mình thật sự đã làm sai.

Con thuyền lại im lặng một lần nữa.

Sau đó Bạch Diệc Phi sử dụng điện thoại của Lại Kha gọi cho Trường Tiễu và nói cho anh ta biết vị trí gần đúng của anh, sau đó bọn họ chỉ có thể chờ đợi cứu viện.

Về phần họ sẽ phải đối mặt với những gì trong khi chờ cứu viện, thì chỉ có thể cam chịu số phận thôi.

Trong đêm tối giữa biển cả mênh mông, trên chiếc thuyền nhỏ Bạch Diệc Phi rất nhàm chán.

Thế là anh hỏi Lại Kha: "Tại sao mấy người lại lên đảo đá ngầm đó?"

Lại Kha nhún vai nói: "Không phải mấy người rơi xuống biển sao? Chúng tôi đều tưởng rằng anh đã chết, nhưng Đạo Trưởng nói anh vẫn còn sống, sau đó chúng tôi tìm trên biển".

"Tìm rất lâu mà vẫn chưa tìm thấy. Đạo Trưởng mới miễn cưỡng tin rằng anh đã chết, sau đó chúng tôi định trở về".

"Nhưng ai biết được con thuyền đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào".

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì hơi nhướng mày, rất có hứng thú hỏi: "Thứ gì?"

Lại Kha lắc đầu, nhưng trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi rất rõ: "Tôi cũng không biết, trước đây chưa từng thấy, thứ đó rất lớn, con lớn nhất cũng gần lớn bằng thuyền của chúng ta".

"Hơn nữa trên đầu những thứ đó còn mọc sừng, thân giống cá nhưng lại có móng vuốt, rất kỳ lạ".

"Chúng tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ, nên đành phải nhanh chóng bỏ chạy".

"Sau đó thì anh biết rồi đấy".

Nói xong Lại Kha có vẻ hơi lo lắng, hắn ta nhìn chung quanh nói: "Có khi nào chúng ta đụng phải thứ đó không vậy? Chiếc thuyền này nhỏ như vậy, nếu như gặp phải thì sợ rằng sẽ bị nuốt ngay lập tức".

Vừa dứt lời thì Lục Miêu Miêu và Lục Dương đã bị dọa sợ, vẻ mặt căng thẳng liếc nhìn xung quanh.



Còn Bạch Diệc Phi thì không có phản ứng gì, chỉ nói: "Đừng hù dọa mình, nếu những thuyền viên đó cũng chưa từng nhìn thấy thì chắc chắn là không thường gặp, có thể gặp phải có lẽ là do tình cờ gặp chúng đi ngang qua".

Lại Kha nghe vậy thì gật đầu, dường như đã được an ủi: "Hy vọng vậy".

Mặc dù mặt biển đen kịt, nhưng họ rất may mắn không gặp phải bất cứ thứ gì.

Trời vừa sáng thì lập tức đổ mưa, mấy người họ bị dầm ướt như gà nhúng nước.

Lục Miêu Miêu vừa hạ sốt, bây giờ trời lại đổ mưa, Bạch Diệc Phi lo lắng cô ta sẽ phát sốt lần nữa nên trùm quần áo lên đầu cô ta để cô ta không bị ướt.

Hành động của Bạch Diệc Phi làm Lục Miêu Miêu rất cảm động, đồng thời cũng có chút ngại ngùng.

Lục Dương rất không vui khi thấy bọn họ như vậy, muốn thay Bạch Diệc Phi bằng quần áo của mình, nhưng lại bị Lại Kha lôi kéo qua đó, hai người họ đã dùng quần áo tụ lại che mưa.

Họ không biết mình đang ở đâu hoặc đã lang thang bao lâu.

Cuối cùng khi mưa nhỏ dần, họ nhìn thấy một con thuyền lớn.

Thế nên vài người đều kích động.

Tất cả đều vung vẩy quần áo trên tay và hét lớn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK