Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337: Ai cho mày lá gan đó

“A….”.

“Giết người rồi”, hai người phụ nữ kia hét lên, họ hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho sợ chết khiếp. Những người khác thì sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Thậm chí có người còn ngồi sụp xuống ghế sofa, thân người không ngừng run rẩy. Chỉ có duy nhất Bạch Diệc Phi là vẫn giữ được bình tĩnh.

Bạch Diệc Phi xoay người lại, kẻ cầm súng chỉ vào anh lúc này trợn trừng hai mắt, ngã sấp mặt xuống đất với kiểu không nhắm được mắt.

“Đến chậm vậy?”

Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, nói: “Thời gian vừa khít”.

Bạch Diệc Phi nhún vai một cái, sau đó xoay người lại nhìn cái tên anh Lý kia, nói: “Giờ tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?”

Anh Lý sớm đã bị hù dọa chết khiếp, khi nghe thấy Bạch Diệc Phi hỏi thì run rẩy đáp: “Được… Được rồi”.

Phan Tuệ Tuệ sắc mặt tái nhợt, rõ ràng bị sợ hãi bởi cảnh tượng ban nãy. Hiện giờ cô ta không dám nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi nữa.

“Tôi… Tôi…”, Phan Tuệ Tuệ cũng không biết mình nên nói gì.

Bạch Diệc Phi nói với giọng an ủi: “Không sao, không có ai đến nữa đâu”.

Phan Tuệ Tuệ nghe thấy câu này thì khẽ gật đầu, coi như đồng ý đi theo Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dẫn Phan Tuệ Tuệ đến một phòng khác, nói: “Con gái con đứa không nên đến những nơi như này thì tốt hơn”.

Phan Tuệ Tuệ cố trấn tĩnh nói: “Tôi đến cùng bọn họ thôi”.

Bạch Diệc Phi biết cô ta đang nhắc đến hai cô gái kia, liền hỏi: “Mối quan hệ của các cô tốt lắm sao? Có những lúc cũng nên để ý một chút, có những người không tốt như cô nghĩ đâu”.

“Ý anh là gì?”, Phan Tuệ Tuệ hỏi với vẻ khó hiểu.

“Cô coi họ là bạn nhưng họ lại không thế”, Bạch Diệc Phi nói đến đây thì không nói gì thêm.

Phan Tuệ Tuệ cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo lời Bạch Diệc Phi nói, cộng với việc xảy ra tối nay thì cô dần hiểu được rốt cuộc là chuyện gì nên lúc này lòng thấy nặng trĩu.

Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Sau này đừng đến những nơi như này nữa, cô về đi”.

“Thế anh thì sao?”, Phan Tuệ Tuệ theo phản xạ tự nhiên hỏi lại. Con gái thì quả thật không nên đến hộp đêm nhưng đàn ông đến đây làm gì, cô ta thừa hiểu… Lẽ nào Bạch Diệc Phi đến đây thường xuyên, thậm chí còn…

Bạch Diệc Phi có chút khó nói: “Tôi thỉnh thoảng mới đến thôi”, nói xong thì Phan Tuệ Tuệ không nói thêm gì, dường như cô đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi: “Bạch Diệc Phi! Anh có bạn gái chưa?”

Câu nói này ý tứ đã quá rõ ràng rồi. Bạch Diệc Phi ngây người ra một lúc. Anh và Phan Tuệ Tuệ quen biết không lâu, tiếp xúc cũng không nhiều. Cùng lắm là anh cứu cô ta hai lần, nhưng không ngờ cô ta lại thích anh từ lúc nào không hay.

Nhưng anh vẫn đáp lại rất nghiêm túc: “Tôi kết hôn rồi”.

Bạch Diệc Phi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, Phan Tuệ Tuệ còn tưởng rằng anh cùng lắm là có bạn gái thôi, ai ngờ đối phương đã kết hôn rồi.

Trong đầu cô ta luôn là cảnh tượng anh cứu cô ta nhưng với câu nói ‘Tôi kết hôn rồi’ thì lúc này Phan Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng khó chịu. Khó khăn lắm mới tìm được người mà mình thích, ai ngờ người ấy lại kết hôn rồi.

Thế là cô ta không còn cơ hội gì nữa sao?

“Ồ… Vậy thì chúc hai người sống đến đầu bạc răng long”, Phan Tuệ Tuệ gắng gượng nói ra câu này rồi không quay đầu lại mà đi luôn.

Bạch Diệc Phi thấy thế cũng cảm thấy bất lực. Anh thật sự không nghĩ chuyện lại thành ra như này, anh cũng không cố ý đi trêu ghẹo ai cả, trong lòng anh chỉ có Lý Tuyết mà thôi.

Lúc này, anh lắc đầu rồi cũng đi luôn.

Chỉ có điều, vừa mới đi ra thì gặp phải hai nhóm người. Một nhóm là đám anh Lý ở phòng bao ban nãy, còn một nhóm là Lưu Đầu Trọc và anh em của gã.

Anh Lý nhìn thấy Lưu Đầu Trọc thì hô một tiếng: “Đại ca”.

Lưu Đầu Trọc ừm một tiếng rồi cũng không để ý lắm. Dù sao cũng là thằng em không đáng để bận tâm, vì thế mà gã đáp lại một tiếng rồi đi báo cáo cho Bạch Diệc Phi tình hình ban nãy. Nhưng sự việc lại không thuận lợi như mọi người nghĩ.

Anh Lý khi nhìn thấy bên cạnh Bạch Diệc Phi không có Phan Tuệ Tuệ và Từ Lãng thì lúc này hắn lại hống hách hơn.

Bao nhiêu lâu nay không có ai dám làm thế với hắn. Ban nãy không những cướp người con gái của hắn, còn coi khinh hắn như vậy. Cục tức này hắn không thể bỏ qua được.

“Đại ca, đại ca, ban nãy thằng này đến phá đám đấy. Mau bắt hắn lại đi, nó dám đến địa bàn của đại ca phá phách, chắc chắn không coi đại ca ra gì”, anh Lý nhanh bước đuổi theo Lưu Đầu Trọc rồi chỉ về phía Bạch Diệc Phi, nói.

Bạch Diệc Phi đứng đó, vốn không để ý đến hắn nhưng vì câu nói này nên anh mới nhìn lại. Lúc này anh bật cười, đúng là có người nếu không cho một bài học thì thật sự không biết trời cao đất dày là gì.

Lưu Đầu Trọc nhìn theo hướng chỉ của anh Lý, lập tức sợ hãi. Mẹ kiếp, sao đàn em của mình lại ngu ngốc đến vậy, lần nào cũng hại gã.

Lưu Đầu Trọc không nói gì mà giơ tay tát một cái.

“Bốp”, anh Lý sững người ra. Tên đàn em đi theo anh Lý kia cũng đơ người.

Chuyện gì vậy? Anh Lý đâu có làm sai chuyện gì?

Lưu Đầu Trọc nuốt nước bọt, nói: “Mẹ kiếp, đầu óc có vấn đề thì đi chữa ngay đi, đừng làm mất mặt người khác nữa. Ông chủ là người mà mày có thể nói sao? Lại còn dám chỉ tay về phía ông chủ? Ai cho mày lá gan đó?”

“Gì cơ?”, anh Lý khó hiểu, hỏi: “Ông chủ?”

Lưu Đầu Trọc không giải thích gì thêm mà chạy lại trước mặt Bạch Diệc Phi, nói với kiểu đền tội: “Ông chủ đừng giận, toàn là lũ không hiểu chuyện ý mà, ông chủ đừng để bụng nha”.

Bạch Diệc Phi quét nhìn anh Lý một cái, tiếp đó nói: “Đàn em của mình thì dạy dỗ cẩn thận vào, nếu không một ngày nào đó vì chúng không hiểu chuyện mà liên lụy đến mình thì không hay đâu”.



“Vâng, vâng, vâng! Ông chủ nói đúng ạ”, Lưu Đầu Trọc vội cúi đầu đáp lại.

Lúc này, anh Lý và đám anh em của mình cũng hiểu ra. Người con trai trước mặt mình không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào được.

Đến đại ca của họ là Lưu Đầu Trọc còn phải cung kính như vậy, thế thì thái độ ban nãy của họ… Nghĩ đến đây, mấy người sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi.

Bạch Diệc Phi nói xong thì không quan tâm gì nữa, Lưu Đầu Trọc lập tức báo cáo: “Đã xử lý xong hết lũ người ở bên ngoài rồi ạ”.

“Ừm, vất vả cho các anh rồi”, Bạch Diệc Phi gật đầu, xoay người đi đến phòng của mình.

Ở trong phòng, Bạch Diệc Phi vào chưa được bao lâu thì có người mở cửa ra. Tổng cộng có bốn người bước vào, đó là Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều, Chung Liên và người áo đen bị bắt.

Người áo đen có thân hình vạm vỡ, trên mặt để râu quai nón, mắt to, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.

“Sao cô cũng đến đây?”, Bạch Diệc Phi hỏi Chung Liên. Lúc này đáng lẽ ra cô ta nên ở bệnh viện dưỡng thương mới phải.

Chung Liên cười nói: “Không có việc gì lớn, ở bệnh viện chi bằng đi ra ngoài vận động một chút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK