Chương 828: Chôn thân ngoài biển
Bây giờ anh có thể chắc chắn, chỉ cần không phải là thuốc độc liều nặng thì sẽ không có tác dụng gì với anh.
Bạch Diệc Phi nhìn người đàn ông trung niên rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ lập tức quay trở về đảo Lam, nếu không tao sẽ giết hết bọn mày”.
“Đừng giết chúng tôi, chúng tôi đi, chúng tôi đi ngay”, người đàn ông trung niên lập tức trả lời.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Đi thu xếp mấy phòng cho bạn tao”.
“Vâng vâng", người đàn ông trung niên cúi đầu đồng ý.
Sau khi người đàn ông trung niên thu xếp xong thì Bạch Diệc Phi cũng tìm một phòng nghỉ ngơi.
Mấy chuyện xảy ra trong hai ngày này thật sự làm anh vô cùng mệt mỏi, anh không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc anh tỉnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thì dường như có thể nhìn thấy đất liền.
Bạch Diệc Phi có chút vui sướng: “Nhanh như vậy sao? Quá tốt rồi!”
Nhưng lúc này sắc mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên thay đổi.
Bởi vì đất liền phía trước không phải là đảo Lam, mà là đảo san hô trước kia họ từng đi qua.
Bọn họ quay về chỗ cũ.
Từ chỗ cửa sổ anh còn có thể nhìn thấy rất nhiều người đứng trên bãi cát.
“Mẹ kiếp!”
Bây giờ thì Bạch Diệc Phi đã biết bản thân mình bị lừa.
Vì vậy anh vội vàng bật dậy, trực tiếp lao tới buồng lái của con thuyền.
Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi phi vào thì biểu cảm trên mặt tràn đầy khinh thường, hoàn toàn không còn vẻ sợ sệt như lúc trước: “Ôi ông chủ Bạch tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Xem ra mày không biết lừa tao thì sẽ có kết cục gì”.
Người đàn ông không thèm để ý: “Tao nghĩ tao không cần biết”.
Không chỉ ông ta, mà tất cả thuyền viên lúc nãy cũng không còn sợ hãi Bạch Diệc Phi nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn anh.
Người đàn ông trung niên cười một tiếng: “Ai kêu mày ngu như vậy cơ chứ? Nếu như mày giết bọn tao thì coi như xong, nhưng thật là đáng tiếc, mày còn quá non".
“Thuyền sắp cập bờ rồi, Đạo Trưởng cũng ở đó, mày vẫn nên suy nghĩ xem lát nữa cầu xin Đạo Trưởng thế nào đi!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy vẫn bình tĩnh nói: "Vì vậy chống lưng cho mày hóa ra là Đạo Trưởng”.
Lúc trước người đàn ông trung niên sợ Bạch Diệc Phi sẽ giết bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng biết Bạch Diệc Phi đang bị Đạo Trưởng truy sát, đồng nghĩa với việc Bạch Diệc Phi sợ Đạo Trưởng.
Mà bây giờ thuyền sắp vào bờ, thậm chí còn có thể nhìn thấy Đạo Trưởng đang đứng trên bờ, người đàn ông trung niên càng cảm thấy Bạch Diệc Phi nhất định không dám giết bọn chúng, vì vậy biểu hiện càng ngang ngược hơn.
Tuy nhiên bọn chúng đều nghĩ sai hết rồi.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: “Mày cho rằng tao sợ Đạo Trưởng?”
“Lẽ nào không phải sao?”, người đàn ông trung niên chế giễu: “Nếu như không phải, vậy vì sao mày phải chạy trốn? Có bản lĩnh thì đừng đứng đó khoác lác, cứ trực tiếp giết tao xem nào”.
“Thuyền sắp cập bờ, tới lúc đó...”
Đáng tiếc ông ta còn chưa nói xong thì một con dao găm đã đâm vào ngay tim ông ta.
Người đàn ông sừng sỡ trợn tròn hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi xuất hiện trước mặt mình: “Mày...mày…dám...”
Bạch Diệc Phi cười nhẹ, nhưng cái cười nhẹ này lại làm người ta ớn lạnh: “Vì sao tao lại không dám? Mày nghĩ tao đang nói đùa à?”
Sau khi nói xong thì anh rút con dao găm ra, người đàn ông trung niên trực tiếp ngã trên mặt đất, chết tươi.
Từ đôi mắt vẫn trừng lớn của ông ta có thể thấy được, sợ rằng đến chết ông ta vẫn không biết rằng Bạch Diệc Phi không hề sợ Đạo Trưởng.
Những thuyền viên khác trong khoang lái nhìn thấy vậy thì ai nấy đều sửng sốt.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn về phía bờ.
Thuyền đã rất gần với bờ biển, có thể nhìn thấy mặt của Đạo Trưởng rồi.
Đạo Trưởng với khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt thờ ơ nhìn con thuyền đang từ từ lại gần.
Mà Bạch Diệc Phi lại ghét nhất chính là bộ dạng này của Đạo Trưởng, giống như thể ông ta vĩnh viễn là thiên hạ vô địch, không có cái gì có thể lọt được vào mắt ông ta vậy.
Bạch Diệc Phi lại quay đầu lại nói với người đang lái thuyền: “Chúng mày tin không, trước khi thuyền cập bến tao có thể giết toàn bộ bọn mày?”
Vừa dứt lời thì đám người lập tức run rẩy không thôi.
Trên thuyền có một thuyền viên khá lớn tuổi, ông ta ngay lập tức hiểu được ý tứ của Bạch Diệc Phi, thế nên lập tức hét lên với người đang lái thuyền: “Mau quay đầu, quay đầu lại ngay”.
Những người khác lúc này cũng hiểu ra, vội vàng điều khiển thuyền quay đầu lại.
Bạch Diệc Phi ra khỏi buồng lái, đi tới boong tàu, đứng chỗ lan can nhìn Đạo Trưởng, còn cười đắc ý vẫy tay với Đạo Trưởng: “Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại, ha ha ...”
Bạch Diệc Phi bây giờ rất sung sướng, trong lòng cũng vô cùng hả hê.
Đạo Trưởng thấy sắp được cứu rồi, đã vậy còn biết Bạch Diệc Phi cũng ở trên thuyền nữa nên trong lòng quả thật rất vui.
Nhưng bây giờ thuyền cứ thế quay đầu lại, rõ ràng chỉ còn cách 30m thôi mà, chắc chắn cả đám đều nghệt ra luôn
“Ha ha ha...”, Bạch Diệc Phi không khỏi cười lớn.
Lúc này Lại Kha cũng hết cơn thuốc nên tỉnh lại, hắn ta vừa đi lên boong tàu, sau khi nắm bắt được tình huống hiện tại, vì lấy lòng Bạch Diệc Phi nên cũng cười to theo: “Ha ha ha...”
Nhưng bọn họ rất nhanh không cười nổi nữa.
Chỉ nhìn thấy Đạo Trưởng ở trên bờ lấy ra một miếng ván bằng gỗ sồi, sau đó ném về phía con thuyền, rồi cả người bay vụt theo.
Đạo Trưởng đáp lên trên miếng ván, miếng ván rơi trên mặt biển, Đạo Trưởng dùng chân đạp nhẹ trên mặt biển, theo đó đẩy ông ta về phía con thuyền.
Bạch Diệc Phi và Lại Kha đều trợn tròn hai mắt.
Biểu cảm của hai người dần dần thay đổi, đầu tiên là cười lớn, sau đó nụ cười dần dần đông cứng, cuối cùng là hai mắt mở to, miệng cũng mở lớn.
Đây là cái quỷ gì vậy?
Nhìn Đạo Trưởng cách bọn họ càng ngày càng gần thì Lại Kha hoang mang nói: “Nên...nên…làm gì? Nên làm gì đây?”
Bạch Diệc Phi phản ứng lại, anh lập tức lao vào buồng lái, bắt lấy thuyền viên khá lớn tuổi kia hỏi: “Có thuốc nổ không? Mau nói!”
“Có...có!”, ông ta không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu lia lịa, bởi vì nhìn Bạch Diệc Phi lúc này có chút đáng sợ.
Bạch Diệc Phi hét to: “Mau dẫn đường”.
Đây là thuyền đánh cá của nhà họ Triệu, vì vậy trên thuyền chắc chắn có thuốc nổ dùng để đánh cá.
Người kia nhanh chóng đưa Bạch Diệc Phi tới kho chuyên để thuốc nổ.
Họ vừa tiến vào thì thuyền đột nhiên lắc lư nhẹ, Đạo Trưởng đã lên tàu.
Đạo Trưởng lạnh lùng nói “Bây giờ thì trốn có tác dụng gì? Muốn tự mình đi ra hay là đợi tao tìm được mày, không thì mày cũng có thể nhảy xuống biển”.
Sau khi Bạch Diệc Phi nghe thấy như vậy thì không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó bước ra nói: “Nhảy xuống biển thì chỉ có đường chết, tôi vẫn còn muốn sống”.
Đạo Trưởng lạnh lùng nói: “Nếu đã thế, vậy tao cho mày hai lựa chọn, một là hợp tác với tao, hai là ngoan ngoãn chịu chết đi”.
“Mặc dù mày đã giết rất nhiều người của tao, còn giết sư đệ của tao, nhưng những cái đó tao có thể không tính toán với mày, chỉ cần mày hợp tác với tao thì những lời trước kia vẫn có hiệu lực”.
Đạo Trưởng cho rằng Bạch Diệc Phi bây giờ thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng mọi việc lại một lần nữa xảy ra ngoài dự liệu của ông ta.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta rồi nói: “Ông chắc hẳn cũng không muốn chết?”
“Có ý gì?”, Đạo Trưởng không khỏi nheo mắt lại.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi cũng cho ông hai sự lựa chọn, một là chúng ta cùng nhau quay về, hai là cùng nhau chôn xác ở ngoài biển”.
“Tại sao hả?”, Đạo Trưởng cười lạnh: “Mày không thể cá chết lưới rách với tao được đâu".
Bạch Diệc Phi không có cảm xúc lấy ra thuốc nổ anh vẫn giấu sau lưng: “Tôi không làm được, vậy nó thì sao?”
Ngay khi Đạo Trưởng nhìn thấy thuốc nổ trong tay anh thì con ngươi lập tức co lại.
“Đằng sau còn rất nhiều, chỉ cần tôi cho một mồi lửa, đến lúc đó tất cả đều chôn xác ở ngoài biển", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Đạo Trưởng khẽ thay đổi, nhíu mày nói: “Hợp tác thì song phương đều có lợi, có cần làm thành như vậy không?”
“Xin lỗi, tôi không thể không làm vậy được”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng đáp.
Đạo Trưởng trầm mặc không nói gì.