Chương 352: Nhận quà đáp lễ
Không lâu sau, Long Linh Linh đi tới nói với Bạch Diệc Phi: "Bên bệnh viện gọi đến nói là người mà hôm nay anh cứu muốn gặp mặt anh để nói lời cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống: “Cứu người cũng chỉ là tiện tay thôi, không cần thiết phải đặc biệt cảm ơn như vậy”.
Long Linh Linh có chút khó xử nói: "Nghe nói là em gái của người bệnh khăng khăng muốn gặp mặt anh, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không gọi điện tới đây…”.
Bạch Diệc Phi hết cách đành phải đứng dậy đi đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, Bạch Diệc Phi dặn dò Long Linh Linh sắp xếp buổi tiệc tối nay cho chu đáo, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì, còn dặn Trần Hạo chuẩn bị kỹ càng tài liệu cần dùng.
Văn phòng của bệnh viện.
Một người phụ nữ giàu có khoảng ba mươi tuổi trịnh trọng cúi người cảm ơn Bạch Diệc Phi: "Cảm ơn cậu đã cứu anh trai tôi”.
Bạch Diệc Phi đoán người phụ nữ này chính là em gái của người bệnh cho nên từ tốn nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng tiện tay giúp đỡ mà thôi”.
Người phụ nữ ôn tồn nói: “Nếu như không có cậu kịp thời gọi xe cấp cứu, e là anh trai tôi cũng không cứu được nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên lên cơn đau tim đột ngột, nếu như để muộn thêm một lúc nữa thì hậu quả sợ là sẽ rất nghiêm trọng.
Tiếp sau đó, người phụ nữ lấy ra một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lam: “Mong là cậu Bạch không chê chiếc nhẫn này mà nhận nó coi như quà đáp lễ của tôi”.
Bạch Diệc Phi khẽ chau mày, cứu người không phải là vì nhận quà đáp lễ, nếu như thế thì việc cứu người không phải sẽ không còn đơn thuần nữa hay sao? Nhưng mà người phụ nữ kia hình như muốn anh phải nhận bằng được món quà này.
Thôi được rồi, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, cũng chẳng có gì.
“Vậy thì tôi sẽ nhận”, Bạch Diệc Phi cầm lấy chiếc nhẫn, cũng không nhìn kỹ.
Người phụ nữ mỉm cười: “Vậy tôi cũng không làm phiền cậu Bạch nữa, tôi đi thăm anh trai một chút”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ, cũng sắp đến năm giờ chiều rồi, nên dứt khoát đi thẳng về nhà đón Lý Tuyết.
...
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến một khách sạn lớn của thành phố Thiên Bắc.
Giờ này kiếm chỗ đỗ xe không dễ, Bạch Diệc Phi định để Lý Tuyết xuống xe trước rồi tự mình đi tìm chỗ đỗ xe.
Lý Tuyết xuống xe, đứng ở cửa vào của sảnh lớn để chờ, nhưng do khí chất và vẻ xinh đẹp của cô quá mức xuất chúng nên mỗi người khi đi ngang qua đều quay lại nhìn cô vài lần, thậm chí còn có người chủ động tiến đến làm quen với cô nữa.
“Chào người đẹp, sao em lại đứng đây một mình thế?”, một người đàn ông trẻ tuổi đến bắt chuyện, hắn tầm ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc cũng khá bảnh trai nhìn có vẻ giống kiểu cậu ấm nhà lắm tiền.
Lý Tuyết hơi rụt người lại: “Tôi đang đợi người”.
Người đàn ông mỉm cười: “Đợi người à? Hay là để anh đợi cùng em nhé, nếu không để một mình em đứng đây sẽ buồn lắm?”
“Không cần đâu”, Lý Tuyết từ chối: “Anh ấy sẽ tới ngay bây giờ”.
Người đàn ông da mặt khá dày: “Không sao, đúng rồi, hôm nay Hầu Tước bao hết khách sạn này rồi, người đến đây đều là để tham gia tiệc rượu, không biết em là con gái gia tộc nào, có tiện tiết lộ một chút không?”
Lý Tuyết miễn cưỡng nói: “Tôi không quen biết anh”.
Nụ cười trên khoé miệng của người đàn ông cứng đờ, sau đó chữa ngượng nói: “Không sao, anh tên Hà Phi, năm nay hai mươi sáu tuổi, giờ thì em đã quen anh rồi chứ?”
Hà Phi đang còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này Bạch Diệc Phi đi tới, đứng ở trước mặt Lý Tuyết.
"Vị này, anh đứng sát vào vợ tôi như thế định làm gì?”
Hà Phi sửng sốt, vợ? Em gái ngon nghẻ thế này mà đã lấy chồng rồi sao?
Sau khi phản ứng lại thì hắn quay ra nhìn người đàn ông trước mặt, về phong cách ăn mặc thì không có gì để chê, nhưng mà bề ngoài thì rất bình thường, trong giới thượng lưu cũng chưa từng gặp anh ta, nói như vậy thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường?
“Anh chắc chứ?”, Hà Phi dường như không tin tưởng lắm, lại quay sang nhìn Lý Tuyết thì thấy cô lúc này có vẻ hơi dựa dẫm vào người đàn ông kia và trốn sau lưng anh ta. Nhìn cô lúc này đã không còn vẻ mất tự nhiên như lúc nãy nữa, mà gương mặt cô còn hơi đỏ lên nói: “Anh ấy thực sự là chồng của tôi”.