Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576: Hạ sốt

Bạch Diệc Phi cũng không đi xa, bởi anh sợ Triệu Thiên sẽ chạy mất.

Nếu anh đi xa thì Triệu Thiên sẽ chạy trốn, mà anh cũng không đuổi kịp.

Nhưng Triệu Thiên không có gan lớn như vậy, hơn nữa gã lại là cậu ấm sống trong nhung lụa, gã cõng Kỳ Kỳ đi xa như vậy đã mệt muốn chết rồi, nếu có chạy thì chắc chắn cũng không chạy được xa.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không yên tâm, cho nên anh cấp tốc tìm cành cây khô.

Bên trong động, đúng như Bạch Diệc Phi nghĩ, Triệu Thiên quả thật không dám chạy, gã cho rằng Bạch Diệc Phi cố tình thử gã, nên sau khi Bạch Diệc Phi ra ngoài cũng không đi đâu xa, mà chỉ đang trốn ở chỗ nào đó.

Nếu gã chạy thì sẽ bị Bạch Diệc Phi bắt lại, đến lúc đó Bạch Diệc Phi tức giận rồi giết gã thì sao?

Chạy cũng không dám chạy, thế nên gã nhìn về phía Kỳ Kỳ.

Gã vốn rất tò mò về người phụ nữ này, nhưng nhìn một chút thì phát hiện dáng vẻ Kỳ Kỳ cũng không tệ lắm, thuộc loại nhỏ nhắn.

Bạch Diệc Phi mặc cho Kỳ Kỳ một bộ quần áo tương đối rộng, bởi vì nằm trên mặt đất nên bị lộ rất nhiều chỗ, điều này khiến cho Triệu Thiên theo bản năng nuốt nước miếng.

Là cậu ấm tiêu tiền như nước nên gã tất nhiên đã chơi qua rất nhiều phụ nữ.

Nhưng kiểu phụ nữ nhỏ nhắn như vậy thì gã chưa từng được nếm thử.

Nắng xuân nhen nhóm, trong hang động yên tĩnh chỉ có một nam một nữ, thật khiến người ta kích động.

Triệu Thiên không nhịn được tiến lại gần kéo áo Kỳ Kỳ lên, sau đó nhìn vào bên trong một chút, tay còn lại vòng qua phía sau sờ mông Kỳ Kỳ.

Đúng lúc ấy thì có tiếng bước chân truyền đến.

Triệu Thiên kinh hãi, gã lập tức buông tay ra ngồi về vị trí cũ, sắc mặt vì vừa mới bị kích thích nên bắt đầu ửng đỏ, tim cũng đập nhanh gấp đôi.

Bạch Diệc Phi đi tới đốt củi khô rồi nhóm lửa sưởi ấm cho Kỳ Kỳ, sau đó mới để ý đến vẻ mặt Triệu Thiên.

"Sao mặt mày đỏ vậy? Mày cũng sốt à?", Bạch Diệc Phi tò mò hỏi một câu, trong lòng thầm nghĩ không phải vừa mới nhóm lửa đã bị nướng đỏ chứ?

Triệu Thiên cúi đầu, không dám nhìn Bạch Diệc Phi: "Không sao... tao... hơi mệt..."

Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không nghi ngờ gì.

Có lửa ấm nên Kỳ Kỳ cảm thấy tốt hơn nhiều, không còn run như trước nữa, Bạch Diệc Phi lấy áo khoác của mình đắp lên người cô ta, sau đó dựa vào một bên, cảnh giác nhìn bên ngoài hang động.

Anh sợ những người đó sẽ lục soát tới đây, nên chỉ cần bên ngoài có tia sáng thì anh sẽ lập tức dập lửa, sau đó dẫn Kỳ Kỳ rời khỏi nơi này.

Triệu Thiên liên tục quan sát Bạch Diệc Phi, gã thấy Bạch Diệc Phi có vẻ không yên thì trong lòng sốt ruột, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Không biết qua bao lâu Bạch Diệc Phi cũng không nhịn được nữa.

Dù sao trên người anh cũng đang bị thương, lại đi đường xa như vậy, nên anh bắt đầu buồn ngủ.

Cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Triệu Thiên thấy vậy thì trong lòng vui vẻ, cuối cùng gã cũng đợi được!

...

Bạch Diệc Phi ngủ rất không yên giấc, có lẽ bởi vì tinh thần căng thẳng nên đang ngủ anh đột nhiên tỉnh dậy.

Thấy sắc trời bên ngoài đã có chút ánh sáng, trời đã sáng rồi.

Bạch Diệc Phi liếc Kỳ Kỳ, anh thấy trên trán Kỳ Kỳ đã có mồ hôi, cũng không còn run nữa, xem ra đã hạ sốt rồi.

"Không đúng!"

Bạch Diệc Phi đột nhiên phát hiện ra không thấy Triệu Thiên đâu nữa!

"Mẹ nó!"

Bạch Diệc Phi lập tức cõng Kỳ Kỳ lên, đi ra ngoài hang động.

Không biết Triệu Thiên chạy lúc nào, nhưng nhất định là nhân lúc anh ngủ mới chạy.

Hiện giờ khắp ngọn núi phía sau đều đang tìm Triệu Thiên, nếu Triệu Thiên chạy tới nói cho đám người đó biết vị trí bọn họ, thì bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm, nên phải rời đi ngay lập tức.

"Không biết có kịp hay không…"

Anh vừa mới ra khỏi hang động thì chợt cảm thấy một cơn gió lớn ập tới.

Bạch Diệc Phi không kịp phản ứng, một lực mạnh đánh lên vai anh, sau đó anh và Kỳ Kỳ cùng bay ra ngoài.

"Bộp!"

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ cùng ngã xuống đất, Bạch Diệc Phi nôn ra mấy ngụm máu.

Bạch Diệc Phi nhịn đau bò dậy, anh thấy tên đầu trọc đang đứng trước mặt anh.

Tên đầu trọc này chính tên đầu trọc mà trước đây Bạch Diệc Phi đã đưa tin cho.

Tên đầu trọc cũng nhận ra Bạch Diệc Phi, nên khó hiểu nhìn anh: "Nếu mày đã cho chúng tao vị trí của cô ta, vậy sao lại còn cứu cô ta?"

Bạch Diệc Phi lấy tay lau vết máu, ánh mắt nghiêm túc nhìn tên đầu trọc.

Qua cú đánh vừa rồi có thể thấy tên đầu trọc này là cao thủ, hơn nữa còn mạnh hơn Bạch Diệc Phi, lúc bình thường anh đánh cũng không lại, chứ đừng nói là lúc đang bị thương.

Vì vậy Bạch Diệc Phi không chủ động tấn công, sau khi nghe tên đầu trọc hỏi thì anh mới lạnh nhạt nói: "Chuyện là như vầy".

"Là tao đã đưa tin cho chúng mày đúng không?"

"Đúng".

"Vậy nếu không có tin của tao thì chắc chắn chúng mày đã không kịp chuẩn bị cho tình huống đối mặt với cô ta, không chừng còn chết thảm nữa, việc này có đúng không?"

"Không sai".

"Cho nên tao đã cứu chúng mày một mạng, có phải không?"

"....Đúng vậy".

Bạch Diệc Phi gật đầu một cái: "Cho nên gặp người đã cứu chúng mày một mạng thì không nên giết mà phải thả đi đúng không?"

"Mày thì có thể thả, nhưng cô ta phải để lại", tên đầu trọc chỉ Kỳ Kỳ sau lưng Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức lắc đầu: "Không đúng, cái này không đúng".

"Mày xem, không phải tao cứu một đám chúng mày sao? Vậy lấy mạng đền mạng, mày thả hai người bọn tao thì vẫn nợ tao rất nhiều mạng nữa, nhưng những cái đó tao sẽ bỏ qua".

"Mày thả hai người bọn tao thì chúng ta coi như trả xong, cái này rất hời!"

Dứt lời Bạch Diệc Phi lập tức cõng Kỳ Kỳ lên: "Vậy bọn tao đi trước nhé!"

Bạch Diệc Phi lập tức xoay người định chạy, nhưng tên đầu trọc lại lạnh giọng nói: "Mày nghĩ tao là kẻ ngu sao?"

Haiz, anh vẫn hy vọng tên đó thật sự là kẻ ngu.

Bạch Diệc Phi không biết làm sao, anh thở dài rồi đành để Kỳ Kỳ sang một bên, sau đó rút dao của mình ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy thì tới đi!"

Tên đầu trọc nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt lao tới.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì giơ dao lên chém một nhát.

Tốc độ của tên đầu trọc rất nhanh, hơn nữa còn xoay cơ thể theo một góc kỳ lạ, con dao khó khăn lắm mới sượt qua được ngực tên đầu trọc.

Sau đó tên đầu trọc giơ hai tay nắm lấy vai Bạch Diệc Phi, muốn quật Bạch Diệc Phi xuống.

Bạch Diệc Phi sợ hãi, anh lại chém một phát nữa.

Nhưng tên đầu trọc vẫn tránh được, hơn nữa còn nắm lấy vai Bạch Diệc Phi, nhấc cả người Bạch Diệc Phi lên.

"Bộp!"

Bạch Diệc Phi bị tên đầu trọc quật xuống đất, dao trong tay cũng bị bay ra ngoài.

Sau đó tên đầu trọc đè chân lên cổ Bạch Diệc Phi, chân còn lại đè dưới nách anh.

Bạch Diệc Phi thấy động tác này thì vui mừng.



Đây không phải là đòn khóa đơn sao?

Hóa ra tên đầu trọc này cũng thiên về kỹ năng ném!

Mẹ nó vậy tên này cũng không đơn giản sao?

Vì Bạch Diệc Phi đã biết động tác của tên trọc đầu, nên anh đẩy chân đang kẹp cổ ra, sau đó dùng sức xoay một cái, thoát khỏi sự kiểm soát tên đó.

Tên đầu trọc lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng vài phút sau đã tiếp tục lao tới.

Bạch Diệc Phi cũng không dừng lại, sau khi đứng dậy thì anh nhảy vọt lên, hai tay siết chặt cổ tên đó rồi chém một nhát.

"Hả?"

Lần này tên đầu trọc càng kinh ngạc hơn, đồng thời cũng nhanh chóng thoát khỏi tay Bạch Diệc Phi, không để anh khóa cổ.

Đồng thời tên đầu trọc lại lên gối, đạp Bạch Diệc Phi một cái bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK