Chương 1046: Đưa Tùng Lệ Tư về nhà
Trong biệt thự, Tùng Thảo Tân và Tùng Vưu Minh đang cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai.
"Vậy mày nói cho tao, một người đang yên đang lành sao có thể lặn mất tăm mất tích? Hả? À, không phải mày đi nhờ vả ông chủ sao? Bây giờ mày đi hỏi luôn đi!"
"Bố, con không hề tự nguyện, bây giờ có thể bảo vệ mọi người đã là tốt lắm rồi!", Tùng Vưu Minh càng nói càng uất ức: "Hơn nữa, em gái chỉ mất tích, cử thêm người đi tìm thể nào cũng tìm được".
Mẹ của Tùng Vưu Minh là một người phụ nữ trung niên có dung nhan mỹ lệ, nhìn bà ta liền biết vì sao Tùng Lệ Tư khi sinh ra lại xinh đẹp như vậy.
"Chồng à, anh cũng đừng trách Tiểu Minh, nó cũng là vì nhà họ Tùng chúng ta, nếu không... Chúng ta bây giờ nói không chừng đều đã...", mẹ Tùng Vưu Minh khuyên nhủ.
Phương Nhiên là vợ của Tùng Vưu Minh, cô ta đứng ở bên cạnh nhưng không dám chen vào.
Tùng Vưu Minh đột nhiên tỏ ra cực kỳ bất mãn nói: "Hơn nữa, em gái đã gả ra ngoài, nó đã là người của nhà người ta, chúng ta còn quan tâm làm cái gì?"
"Đồ khốn nạn!"
Tùng Thảo Tân chỉ vào Tùng Vưu Minh rồi gào lên: "Nếu không phải em gái mày gả cho cậu chủ Nam Môn, mày cho là cái gia đình này còn có thể giữ được sao?"
"Bây giờ Cát Xa đã chết, em gái mày một thân một mình ở đó biết làm sao đây?"
Tùng Vưu Minh cũng hạ giọng, nói: "Bố, bố nghe con phân tích".
"Em gái gả cho Cát Xa, nhưng Cát Xa đã chết rồi, em gái cũng xem như người nhà họ Cát, là vợ của Minh chủ Liên minh võ giả Nam Môn, vậy bố nghĩ xem bây giờ nó có địa vị như thế nào?"
"Tuy rằng không so sánh được với Cát Tắc, nhưng tốt xấu gì chúng ta không phải liền có thêm nội ứng trong Liên minh võ giả Nam Môn sao? Đến lúc đó việc làm ăn chẳng phải sẽ thuận lợi hơn sao?"
Tùng Thảo Tân lập tức ngẩn ra, sắc mặt tràn đầy cơn thịnh nộ ban đầu, dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng ông ta vẫn nói một câu: "Bất kể như thế nào cũng phải tìm bằng được em gái của con, ngộ nhỡ Cát Tắc đòi em gái con làm góa phụ thì sau này khó nói".
Tùng Vưu Minh cười nói: "Bố, bố cứ yên tâm đi, em gái con đã gả cho Cát Xa rồi, Cát Tắc sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà để người ta nắm được thóp đâu".
"Em gái là vợ của Cát Xa, đám Cát Tắc chắc chắn sẽ đối xử tốt với em gái".
Tùng Thảo Tân khẽ thở dài một hơi: "Mong là như vậy".
Mẹ của Tùng Vưu Minh rót một chén trà cho Tùng Thảo Tân, cười nói: "Có con trai ở đây anh không cần phải bận tâm lo nghĩ như vậy, em biết là anh lo cho con gái mình, nhưng bây giờ nó đã kết hôn với Cát Xa rồi, quả thực không còn liên quan nhiều đến chúng ta nữa".
Tùng Thảo Tân nhấp một ngụm trà sau đó lại thở dài.
Sau đó, mọi người trong gia đình dần bình tĩnh lại, trở về khung cảnh gia đình êm ấm như trước đây.
Trong không khí gia đình dần dần ấm áp, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng.
"Cô đã nhìn thấy chưa? Đây chính là ngôi nhà cô mà cô muốn trở về".
Nghe thấy giọng nói đó, những người trong phòng khách đồng loạt hoảng sợ, sau đó hướng về nơi phát ra âm thanh.
Bạch Diệc Phi đẩy cửa ra, trong tay còn ôm một cái bình gốm nhỏ màu trắng đựng tro cốt.
"Bạch Diệc Phi!"
Tùng Thảo Tân và Tùng Vưu Minh đều đứng dậy, sợ hãi hét lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi tiến lên phía trước mấy bước, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó nhìn bọn họ: "Tôi chưa chết, có bất ngờ lắm không?"
Tùng Vưu Minh quả thực rất kinh ngạc, mặt biến sắc: "Anh... Anh còn chưa chết sao?"
Sau đó hắn ta mới phản ứng kịp: "Người đâu! Mau tới đây!"
Vừa hét lên, một đám vệ sĩ mặc vest đen xông vào phòng khách rồi bao vây xung quanh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi làm như không thấy đám vệ sĩ xung quanh, chỉ nhìn Tùng Vưu Minh nói: "Tôi không chết, cũng không thể chết".
"Bởi vì tôi đã hứa với cô ấy, sẽ đưa cô ấy về nhà".
"Cô ấy là ai?", trong lòng Tùng Thảo Tân kinh hãi, lập tức hỏi.
Bạch Diệc Phi nhìn Tùng Thảo Tân bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tùng Lệ Tư".
Tùng Thảo Tân lập tức ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi: "Nó trở về cùng cậu? Nó đâu?"
Bạch Diệc Phi tiến lên phía trước vài bước, đám vệ sĩ không nhận được mệnh lệnh liền lùi về phía sau, Bạch Diệc Phi đi thẳng tới bàn, sau đó anh mới đặt đồ trong tay xuống, mở tấm vải gấm bên ngoài ra.
Bạch Diệc Phi nói: "Cô ấy ở đây, lẽ nào các người không nhìn thấy sao?"
Tùng Thảo Tân choáng váng.
Mẹ của Tùng Vưu Minh ngẩn người.
Ngay cả Phương Nhiên trông thấy Bạch Diệc Phi liền mừng rỡ, cũng sửng sốt.
Ngay lúc này, Tùng Vưu Minh chỉ tay vào Bạch Diệc Phi hô to: "Là anh giết em gái của tôi!"
Sau đó hắn ta lại hét lên với đám vệ sĩ: "Mau! Mau giết anh ta đi!"
Đám vệ sĩ đương nhiên nghe lời răm rắp, đồng loạt rút vũ khí ra, lao về phía Bạch Diệc Phi.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi lạnh lẽo, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Tùng Vưu Minh, vươn tay bóp cổ hắn ta.
Bạch Diệc Phi không cần tốn quá nhiều sức lực vẫn có thể nhấc bổng Tùng Vưu Minh lên.
Bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, những đòn tấn công của đám vệ sĩ kia đều thất bại.
Tùng Vưu Minh bị Bạch Diệc Phi bóp cổ nhấc lên, vô thức kháng cự, hai tay túm lấy tay của Bạch Diệc Phi, hai chân không ngừng đạp loạn.
Còn Bạch Diệc Phi lạnh lùng chất vấn: "Anh đã sớm biết cô ấy đã chết, nhưng anh một mực không dám nói cho bố mẹ, có phải không?"
Sau khi đám vệ sĩ tấn công thất bại, chứng kiến cậu chủ của mình bị bắt, lập tức muốn xông lên giải cứu hắn ta.
"Không muốn chết thì đừng tới đây!", Bạch Diệc Phi hét lên một câu đối với đám vệ sĩ đang muốn tiến lên.
Đám vệ sĩ bị khí thế trên người Bạch Diệc Phi làm cho hoảng sợ nên vô thức dừng lại.
Bên kia Tùng Thảo Tân và vợ không dám tin nhìn hũ tro cốt ở trước mặt, run rẩy bước tới, hai mắt lập tức đỏ hoe.
"Huhu... Con gái của tôi, là mẹ có lỗi với con!"
"Tiểu Lệ ơi..."
Hai người không khống chế được mà gào khóc.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Bây giờ khóc lóc thì có ích gì?"
"Hơn nữa, Tùng Thảo Tân, hết thảy không phải là kế hoạch của ông sao?"
Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến hai con người đang gào khóc trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Sau đó hắn ta lại hét lên với đám vệ sĩ: "Mau! Mau giết anh ta đi!"
Đám vệ sĩ đương nhiên nghe lời răm rắp, đồng loạt rút vũ khí ra, lao về phía Bạch Diệc Phi.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi lạnh lẽo, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Tùng Vưu Minh, vươn tay bóp cổ hắn ta.
Bạch Diệc Phi không cần tốn quá nhiều sức lực vẫn có thể nhấc bổng Tùng Vưu Minh lên.
Bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, những đòn tấn công của đám vệ sĩ kia đều thất bại.
Tùng Vưu Minh bị Bạch Diệc Phi bóp cổ nhấc lên, vô thức kháng cự, hai tay túm lấy tay của Bạch Diệc Phi, hai chân không ngừng đạp loạn.
Còn Bạch Diệc Phi lạnh lùng chất vấn: "Anh đã sớm biết cô ấy đã chết, nhưng anh một mực không dám nói cho bố mẹ, có phải không?"
Sau khi đám vệ sĩ tấn công thất bại, chứng kiến cậu chủ của mình bị bắt, lập tức muốn xông lên giải cứu hắn ta.
"Không muốn chết thì đừng tới đây!", Bạch Diệc Phi hét lên một câu đối với đám vệ sĩ đang muốn tiến lên.
Đám vệ sĩ bị khí thế trên người Bạch Diệc Phi làm cho hoảng sợ nên vô thức dừng lại.
Bên kia Tùng Thảo Tân và vợ không dám tin nhìn hũ tro cốt ở trước mặt, run rẩy bước tới, hai mắt lập tức đỏ hoe.
"Huhu... Con gái của tôi, là mẹ có lỗi với con!"
"Tiểu Lệ ơi..."
Hai người không khống chế được mà gào khóc.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Bây giờ khóc lóc thì có ích gì?"
"Hơn nữa, Tùng Thảo Tân, hết thảy không phải là kế hoạch của ông sao?"
Lời nói của Bạch Diệc Phi khiến hai con người đang gào khóc trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Những người còn lại đều sửng sốt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Ánh mắt Tùng Thảo Tân sững sờ, hỏi: "Cậu có ý gì?"
Bạch Diệc Phi ném Tùng Vưu Minh xuống đất như đống rác rưởi, sau đó quay người đi về phía Tùng Thảo Tân.
Đám vệ sĩ bị khí thế Bạch Diệc Phàm dọa khiếp vía, đừng nói là ngăn cản, không bỏ chạy đã là có dũng khí lắm rồi.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi tới, vợ chồng Tùng Thảo Tân vô thức lùi lại.
Nhưng Bạch Diệc Phi bước đến trước bàn bàn liền dừng lại, nhìn xuống hũ tro cốt của Tùng Lệ Tư, nói: "Tôi đã thực hiện lời hứa đưa cô về nhà".
"Nhưng tôi vẫn còn một lời hứa với chính mình".
"Tôi muốn báo thù cho cô!"
"Bất kể ai tham gia vào chuyện này đều sẽ phải lên đường cùng cô!"
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt Bạch Diệc Phi lạnh như băng, dường như nhiệt độ trong phòng cũng đều đóng băng bởi khí thế của anh.
Nhưng, lòng người khó dò.
Có vài người sợ chết, còn có những người chỉ vì tiền bạc và danh tiếng mà không tiếc bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của chính mình.
Cho nên, trong đám vệ sĩ này, có một tên rục rịch hành động.
Gã đứng ở sau lưng Bạch Diệc Phi, trong tay cầm một con dao, không chút chần chừ chém một nhát xuống lưng của Bạch Diệc Phi.
"Phịch!"
Mà Bạch Diệc Phi chỉ cần phất tay nhẹ một cái, gã đó liền bay ra như viên đạn, trực tiếp va vào cửa sổ phòng khách vỡ choang rồi ngã xuống sân.