Chương 1047: Tùng Thảo Tân
“Choang!”
Vụn kính rơi vỡ đầy đất khiến mọi người càng thêm kinh hãi, bọn họ nhao nhao lùi về sau, không dám bước tới.
Biểu cảm của Bạch Diệc Phi rất bình tĩnh, như tiện tay đập chết một con ruồi, thở dài nói: “Có lẽ lúc đó tôi quá tức giận, hấp tấp rồi!”
“Tôi nghĩ rằng tôi không thể giết tất cả mọi người, dù gì tôi cũng không có sát khí lớn như vậy!”
“Tùng Vưu Minh mặc dù cũng có liên quan đến vụ việc này, nhưng tốt xấu gì cũng là anh trai của cô, vả lại hắn cũng chỉ là người bị người khác lợi dụng mà thôi”.
Nói xong lời này, Tùng Thảo Tân lập tức giận giữ gầm lên: “Bạch Diệc Phi, cậu đang nói nhảm gì thế?”
Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nhìn Tùng Thảo Tân, sau đó chỉ tay về phía ông ta mà nói lớn: “Là ông, tất cả đều tại ông!”
“Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”, Tùng Thảo Tân rống lên rất kích động, nhưng có thể thấy sắc mặt ông ta có chút tái nhợt: “Là cậu giết chết Lệ Tư! Đều tại cậu, con gái tôi mới phải chết!”
Bạch Diệc Phi đột nhiên đi về phía Tùng Thảo Tân, trong mắt mang theo lửa giận, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Tùng Thảo Tân thấy vậy thì không khỏi lùi lại: “Bạch Diệc Phi! Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi và bố cậu có quan hệ rất tốt, lẽ nào cậu còn muốn đánh tôi?”
“Bốp!”
Lời của ông ta vừa nói xong thì Bạch Diệc Phi không chút do dự giáng xuống một cái bạt tai.
Cái bạt tai này khiến mọi người trong phòng khách nín thở.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Bạch Diệc Phi sẽ không dám đánh Tùng Thảo Tân.
Vì dù gì, sự canh tranh của tứ đại gia tộc cũng đều diễn ra trong âm thầm, ngoài mặt quan hệ nhìn có vẻ rất tốt, mọi người đều quen biết thân thiết với nhau.
Ai mà ngờ được Bạch Diệc Phi lại to gan như vậy, thẳng tay cho Tùng Thảo Tân một cái tát?
Tùng phu nhân thấy vậy thì lên trước một bước, tức giận hét lên: “Bạch Diệc Phi, cậu dám hỗn láo như vậy? Cậu đang ức hiếp nhà họ Tùng chúng tôi đúng không?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy thì cười lạnh: “Hỗn láo?”
“Tùng Lệ Tư vừa mới về nhà, xương cốt còn chưa lạnh, các người dám ở đây nói tôi hỗn láo?”
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Tùng Thảo Tân: “Tùng Vưu Minh cấu kết với Lương Vĩ Siêu, tưởng rằng mình có chỗ dựa vững chắc, nhưng tất cả những điều này chỉ là một cái bẫy của liên minh võ giả”.
“Mà người đặt ra cái bẫy này, chính là Tùng Thảo Tân!”
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc nhìn Tùng Thảo Tân.
Cái tát của Bạch Diệc Phi đã làm cho Tùng Thảo Tân choáng váng đầu óc, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Ông sớm đã ngấm ngầm thông đồng với liên minh võ giả Nam Môn rồi đúng không?”
“Tôi đã cho người đi kiểm tra, chiếc Porsche nhập khẩu kia không hề giống với những chiếc xe được bán trên thị trường!”
“Nhà họ Tùng trước giờ luôn nhập dòng xe cao cấp này từ Nam Môn”.
“Tùng Thảo Tân, ông sớm đã thông đồng với Nam Môn rồi!”
“Đúng không?”
Tùng Vưu Minh ngơ ngác nhìn về phía Tùng Thảo Tân.
Sắc mặt Tùng Thảo Tân lúc trắng lúc đỏ.
Ông ta không phản bác, bởi vì căn bản không có ai quan tâm đến những chuyện này, thế nên ông ta cũng không hề che đậy, muốn kiểm tra ra tự nhiên rất dễ dàng.
Nhưng ông ta vẫn không cam tâm nói: “Vậy thì đã sao? Nhà họ Tùng nhiều người như vậy? Dựa vào đâu nói tôi hợp tác với Nam Môn?”
“Hơn nữa, con gái tôi chết ở bên ngoài, cái chết còn chưa rõ ràng, cậu không an ủi người cha đã mất con gái như tôi thì thôi, lại còn trách tôi, thậm chí ra tay đánh tôi, cậu có còn lương tâm không?”
“Tôi thấy, người giết con gái tôi chính là cậu, vì muốn che giấu sự thật nên muốn đánh đòn phủ đầu!”
Lời nói của Tùng Thảo Tân khiến tất cả mọi người như bừng tỉnh.
Tùng Vưu Minh chỉ trích Bạch Diệc Phi nói: “Là anh giết chết em gái tôi, anh là kẻ giết người, lại còn dám ở đây kết án chúng tôi?”
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt liếc Tùng Vưu Minh một cái, ánh mắt hiện lên sự đồng tình và khinh thường.
“Tùng Vưu Minh, tôi thật sự rất khâm phục anh, bố anh giăng bẫy lừa anh, anh bị bán đi còn ngồi đó giúp ông ta đếm tiền nữa?”
Tùng Vưu Minh lập tức gầm lên: “Anh nói láo!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Tôi nói nhảm? Cuộc xâm lược đảo Lam của liên minh võ giả vừa mới lắng xuống, tôi liền được sắp xếp đến thủ đô”.
“Rồi tự nhiên được sắp đặt cho một cuộc hôn nhân khó hiểu”.
“Sau cùng còn tham gia đám cưới của một người quen”.
“Ha ha, lúc đó, tứ đại gia tộc đều lo lắng mình có liên quan đến Nam Môn, chỉ có nhà các người là ngược lại”.
“Trong hôn lễ, lại dám cho mọi người xem chiếc xe cao cấp nhập khẩu từ Nam Môn kia”.
“Tôi thì lái một chiếc xe bình thường, còn các người, ai ai không phải đều lái xe sang chứ? Còn có anh, Tùng Vưu Minh, trong ngày cưới anh vẫn đeo chìa khóa xe Porsche bên hông”.
“Thuộc hạ của anh, lái xe, vệ sĩ, hầu như mỗi người đều có xe riêng”.
“Anh biết tại sao không?”
Tùng Vưu Minh bị lời nói này của Bạch Diệc Phi làm cho choáng váng.
Hắn ta đương nhiên biết chuyện đảo Lam bị xâm lược, nhưng lại không biết những chiếc xe cao cấp này từ đâu mà có, càng không biết nó có liên quan đến Nam Môn.
Hắn ta không biết nói gì nữa!
Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Tùng, thậm chí còn là gia chủ đời sau, nhà họ Tùng nhập khẩu xe ô tô từ Nam Môn, hắn ta không biết? Ai mà tin được?
Giờ phút này, cuối cùng Tùng Vưu Minh cũng ý thức được điều gì đó, ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Tùng Thảo Tân.
Tùng Thảo Tân thấy vậy thì lập tức hét lên với Bạch Diệc Phi: “Đồ khốn kiếp, chỉ biết nói láo, chỉ dựa vào những điều này mà cậu dám nói tôi câu kết với Nam Môn, thật hoang đường”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, nói: “Đương nhiên không chỉ những điều này”.
“Gần đây có phải các người mới dọn đến biệt thự mới không?”
“Vậy thì đã sao?”, Tùng Vưu Minh cáu kỉnh nói.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Trước kia các người ở biệt thự cũ của nhà họ Tùng, Tùng Vưu Minh ở biệt thự mới, mà biệt thự cũ có 3 căn, vừa hay của 3 anh em các người ở”.
“Trước đây, Vân Anh đã nói lừa tôi bằng cách nói cho tôi biết một số ẩn danh”.
“Nhưng để làm cho tôi càng tin hơn những lời cô ta nói, lời của cô ta có một nửa thật một nửa là giả, mà số điện thoại là thật, kí hiệu cũng là thật. Số điện thoại này được gửi từ căn biệt thự cũ của nhà họ Tùng”.
“Căn nhà của Tùng Thảo Tân và Tùng Thảo Giác ở cạnh nhau, Tùng Vưu Duy lại bị tôi giết, thế nên sau khi tôi phát hiện ra điều này, người đầu tiên tôi nghi ngờ là Tùng Thảo Giác”.
“Nếu não tôi thật sự không linh hoạt, cũng sẽ nghĩ chắc chắn là Tùng Thảo Giác, nhưng rất tiếc, tôi không phải”.
“Tôi không chỉ nghi ngờ Tùng Thảo Giác, còn nghi ngờ ông nữa Tùng Thảo Tân, thậm chí tôi còn nhận thấy sự bất thường của Tùng Vưu Minh”.
“Thế nên, tôi đang nghĩ, nếu là ông, không thể để lộ danh tính ra cho tôi biết được, cũng có nghĩa là, dù thế nào tôi cũng sẽ không nghi ngờ đến ông”.
“Còn một chuyện nữa tôi thật sự không hiểu, rõ ràng có nhiều người có thể đổ tội lên được, tại sao ông tại muốn đổ cái chậu shit này lên đầu con trai mình chứ?”
“Nói láo”, Tùng Thảo Tân bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, đập bàn hét lên: “Cút ra ngoài ngay cho tôi! Không thì...”
Tùng Vưu Minh nhìn Tùng Thảo Tân với vẻ hoài nghi.
Tùng phu nhân cũng chết lặng.
Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Tùng, thậm chí còn là gia chủ đời sau, nhà họ Tùng nhập khẩu xe ô tô từ Nam Môn, hắn ta không biết? Ai mà tin được?
Giờ phút này, cuối cùng Tùng Vưu Minh cũng ý thức được điều gì đó, ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Tùng Thảo Tân.
Tùng Thảo Tân thấy vậy thì lập tức hét lên với Bạch Diệc Phi: “Đồ khốn kiếp, chỉ biết nói láo, chỉ dựa vào những điều này mà cậu dám nói tôi câu kết với Nam Môn, thật hoang đường”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, nói: “Đương nhiên không chỉ những điều này”.
“Gần đây có phải các người mới dọn đến biệt thự mới không?”
“Vậy thì đã sao?”, Tùng Vưu Minh cáu kỉnh nói.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Trước kia các người ở biệt thự cũ của nhà họ Tùng, Tùng Vưu Minh ở biệt thự mới, mà biệt thự cũ có 3 căn, vừa hay của 3 anh em các người ở”.
“Trước đây, Vân Anh đã nói lừa tôi bằng cách nói cho tôi biết một số ẩn danh”.
“Nhưng để làm cho tôi càng tin hơn những lời cô ta nói, lời của cô ta có một nửa thật một nửa là giả, mà số điện thoại là thật, kí hiệu cũng là thật. Số điện thoại này được gửi từ căn biệt thự cũ của nhà họ Tùng”.
“Căn nhà của Tùng Thảo Tân và Tùng Thảo Giác ở cạnh nhau, Tùng Vưu Duy lại bị tôi giết, thế nên sau khi tôi phát hiện ra điều này, người đầu tiên tôi nghi ngờ là Tùng Thảo Giác”.
“Nếu não tôi thật sự không linh hoạt, cũng sẽ nghĩ chắc chắn là Tùng Thảo Giác, nhưng rất tiếc, tôi không phải”.
“Tôi không chỉ nghi ngờ Tùng Thảo Giác, còn nghi ngờ ông nữa Tùng Thảo Tân, thậm chí tôi còn nhận thấy sự bất thường của Tùng Vưu Minh”.
“Thế nên, tôi đang nghĩ, nếu là ông, không thể để lộ danh tính ra cho tôi biết được, cũng có nghĩa là, dù thế nào tôi cũng sẽ không nghi ngờ đến ông”.
“Còn một chuyện nữa tôi thật sự không hiểu, rõ ràng có nhiều người có thể đổ tội lên được, tại sao ông tại muốn đổ cái chậu shit này lên đầu con trai mình chứ?”
“Nói láo”, Tùng Thảo Tân bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, đập bàn hét lên: “Cút ra ngoài ngay cho tôi! Không thì...”
Tùng Vưu Minh nhìn Tùng Thảo Tân với vẻ hoài nghi.
Tùng phu nhân cũng chết lặng.
Phương Nhiên im lặng đứng cách đó không xa.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: “Các người tưởng rằng mình đã trở thành nguồn thu nhập và chỗ dựa cho liên minh võ giả, nhưng căn bản không nghĩ đến việc, Vân Anh cô ta không hề để ý đến các người”.
Điều anh nói rất dễ hiểu, Tùng Thảo Tân lợi dụng sức mạnh của liên minh võ giả để thoát khỏi sự đe dọa của Tùng Thảo Giác, ổn định vị trí gia chủ của mình trong nhà họ Tùng.
Ông ta lại không muốn bị mắng là đồ vô ơn, nên giả vờ như bị Đạo Trưởng bọn họ uy hiếp, đẩy con trai mình lên trước, đợi mọi chuyện đã rồi, con trai ông ta sẽ là người đầu tiên hứng chịu mọi chuyện, lúc đó ông ta sẽ nắm quyền trở lại.
Cuối cùng, thần không hay quỷ không biết, ông ta một lần nữa trở thành chủ nhân của gia đình mình, và có thể kiếm soát huyết mạch kinh tế của Nam Môn một cách lặng lẽ hơn.