Cùng với người chơi Resident Evil toàn dùng ngôn ngữ hiện đại, Diablo hô to gọi nhỏ, thì người chơi Tiên Kiếm lại vô cùng khác biệt, họ mỗi ngày chỉ làm ba chuyện: Luyện phi kiếm, mua khăn tay, kéo người nhập hố.
Cho nên trong quán nét, người chơi càng ngày càng đông, cho dù có hơn 50 máy tính, vậy mà vẫn phải xếp hàng dài!
Những người như Thẩm Thanh Thanh, Từ Tử Hinh, lúc nào cũng tự giác chuẩn bị một đống khăn tay, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.
Lúc này, Phương Khải nhận được một nhiệm vụ có liên quan đến trò chơi của hệ thống:
Cảm động cùng Tiên Kiếm
Khiến 300 người trở lên thấy cảm động vì Tiên Kiếm
Tiến độ nhiệm vụ: 40/300.
Nhiệm vụ ban thưởng: Counter-Strike giả lập hiện thực bản remake.
Nhiệm vụ thuyết minh: Không.
Vốn nhìn thấy trò chơi mới, Phương Khải còn có chút hưng phấn, nhưng khi thấy điều kiện nhiệm vụ, Phương Khải rên lên một tiếng đầy khó khắn.
Hiện tại toàn bộ người chơi trong quán nét còn chưa đủ 200 người, thế mà ngươi muốn ta làm cho 300 người cảm động?!
Khẳng định là không phải đùa ta đấy chứ?!
Lại càng không nói đến việc người chơi Tiên Kiếm bây giờ cộng lại cũng chỉ hơn 40 người, coi như có một số người chỉ đứng đằng sau hắn để xem vì tạm thời không lỡ tiêu tiền, cũng nhiều nhất là sáu, bảy mươi người.
- Quá nhiều đi!? Ta đi đâu tìm hơn 300 người chơi Tiên Kiếm bây giờ?
Phương Khải tặc lưỡi nói:
- Trừ khi hạ giá toàn diện.
Ngay khi Phương Khải đang phàn nàn, thì dưới bảng hệ thống xuất hiện một cái nhắc nhở: Mời sử dụng quán mì cùng vật phẩm mới.
- Quán mì?
Phương Khải vuốt cằm suy nghĩ, nói:
- Ta chuẩn bị hai cửa hàng mặt tiền, chí ít có thể dung nạp hơn 100 máy tính, hạn mức thưởng cao nhất là 100 máy, nói cách khác, đến lúc đó có 150 máy có thể sử dụng.
Nhưng cho dù có nhiều máy tính như vậy, cũng không có khả năng đem tất cả mọi người đều chơi Tiên Kiếm a?!
Vật phẩm mới?
Phương Khải nhìn thấy ba chữ này, trong lòng hơi động:
-... Chẳng lẽ... Trực tiếp?
-------------
Tần Sơn thú uyển.
Bàng Như Liệt ngồi trong sơn trang, không ngừng quấn sợi thuốc lá, cả gian phong bây giờ đã dầy đặc khói mờ.
- Làm sao còn chưa có tin tức?!
Rõ ràng Bàng Như Liệt đã phái người đi điều tra, mà nhiệm vụ cũng vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ....
Đã đi lâu như vậy, làm sao một chút tin tức cũng không có?!
Đúng lúc này, nữ tỳ quản lý tình báo vội vàng đi đến.
Sắc mặt của nữ tỳ kia có chút kinh hoàng:
- Báo... Báo cáo chủ nhân...
- Hoảng?! Hoảng cái gì?
Bàng Như Liệt đập bàn một cái
- Đến cùng là có chuyện gì?
- Huyết Võng... Khi đi bắt nhân viên của tiểu điếm kia, toàn quân... Bị diệt...
Nữ tỳ trầm giọng nói:
- Hiện tại toàn bộ đã rơi vào tay thành vệ quân!
-...
Bàng Như Liệt ngây người một lúc, dường như vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra:
- Huyết... Không phải Huyết Võng có mười tên cao thủ Võ Tông sao? Đi bắt một tên nhân viên của tiểu điếm, mà toàn quân bị diệt?!
Mười cao thủ Võ Tông, mai phục một tên nhân viên của một cái tiểu điếm ven đường, kết quả là toàn quân bị diệt?!
Đây là chuyện gì?!
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào nữ tỳ:
- Ngươi... Xác định?!
- Xác định!
Nữ tỳ cúi đầu nói:
- Căn cứ vào tin tức tình báo truyền đến, bọn hắn lựa chọn đối tượng hạ thủ tốt nhất, đó là một tiểu cô nương, kết quả...
Bàng Như Liệt:
-...
- Bây giờ bọn hắn ở đâu?
- Toàn bộ bị giam trong địa lao của thành Cửu Hoa.
Nữ tỳ cung kính nói.
- Chúng ta không bị lộ chứ?
Bàng Như Liệt lại hỏi.
- Chúng ta làm việc rất cẩn thận!
Nữ tỳ khom người nói.
Lúc này Bàng Như Liệt mới hít một hơi thuốc thật sâu, hến ngồi tê liệt trên ghế, phun ra một hơi thuốc:
- Xem ra, lấy bối cảnh và thực lực của tiệm này, chỉ sợ không dùng được sức mạnh...
- Vậy chúng ta...
Bàng Như Liệt cười nhạo một tiếng, trầm giọng nói:
- Trong một thời gian ngắn, tiểu điếm này lại tập trung nhiều khách hàng quý tộc với tu sĩ như vậy, đắc tội, cũng không chỉ một mình Bàng mỗ.
- Nếu như hắn chỉ có khách hàng là võ giả với tu sĩ đơn lẻ còn đỡ, hết lần này đến lần khác, lại muốn cùng Bàng mỗ đấu trên thương đạo?
Bàng Như Liệt cười lạnh:
- Đợi ta viết một lá thư, việc này chỉ cần vận hành tốt, đảm bảo tiểu điếm này không thể tiếp tục mở!
-----------
Mà lúc này đây, ở Lưu Vân Đạo Cung, từ sau chuyện Tiêu Ngọc Luật, Hứa Phúc Uy, thì có thể nói là không có động tĩnh gì.
Thứ nhất, điều tra ra chuyện này là bởi vì Tiêu Ngọc Luật nháo sự nên mới phát sinh, thứ hai, còn điều tra thế lực sau lưng tiểu điếm là thế lực nào, vì thế mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là bọn hắn càng điều tra thì càng kinh hãi, bởi vì bọn hắn không thể điều tra ra thế lực nào đứng sau lưng, ngược lại hết chuyện này đến chuyện khác được truyền ra, khiến cho bọn hắn không thể không xem kỹ thế lực của cái tiểu điếm này.
Ngay khi Ảnh Vệ của Nạp Lan gia bị ném ra ngoài, càng làm cho bọn hắn hiểu rõ, tùy ý phái người đến, sẽ chỉ tự chuốc lấy khổ!
Thiên Cương trưởng lão Tiêu Trường Long, đã bế quan nhiều năm, Tiêu Ngọc Luật cũng chỉ bị chút tổn thương, tự nhiên Tiêu Trường Long không thể vì chút chuyện như thế mà kết thúc nhiều năm bế quan.
Bởi vậy lúc này, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngậm bồ hòn, trên cơ bản là Lưu Vân Đạo Cung chịu đựng.
Mấy ngày gần đây, thiên tài trước đây vì một lòng tu hành, nên ở lại trong núi, không màng thế sự, Tố Thiên Cơ nay lại xuất quan!
Mà sau khi xuất quan, tu vi đã đạt đến Thần Hải cảnh, trở thành một trong những đỉnh cấp cao thủ của Lưu Vân Đạo Cung, thụ phong trưởng lão Thiên Cơ Lưu Vân Tiên.
Lưu Vân Đạo Cung, tọa lạc ở dãy núi Thiên Vân Sơn ở phía Đông Đại Tấn quốc, núi non hiểm trở, trên sườn núi, mây mù mờ mịt.
Khi Tố Thiên Cơ được phong trưởng lão, ngay cả Vô Vi Đạo Minh cũng phái sứ giả đến chúc mừng, người của các tông các phái đến nhiều như mây, tất cả các tu giả đều ở trên Thiên Khư điện luận đạo ba ngày, thực sự là một việc trọng đại trong giới tu sĩ.
Mà ngày thứ tư...
Thiên Cơ điện, lang gia ngọc trụ, chim bay phượng múa, bên ngoài điện, hương hoa như biển. Hành lang khắc các bức họa, ở giữa trồng các loại linh thảo, lấy phương vị tinh tú làm bố cục, đầu cuối nối liền, từ trên cao nhìn xuống, tựa như một tòa đại tinh đồ!
Tiêu Ngọc Luật cùng Hứa Phúc Uy đứng chờ ở bên ngoài Thiên Cơ cung, nơi mà Tố Thiên Cơ tu hành.
- Tiểu sư đệ.
Hứa Phúc Uy thấp giọng nói:
- Tố sư bá đã nhiều năm không hỏi thể sự, lần này chỉ vì một ít chuyện riêng, chúng ta... có mời được không?
- Cái gì mời được mới không mời được!
Tiêu Ngọc Luật hừ lạnh nói:
- Thiên Cương trưởng lão là gia gia ta, hiện tại cô cô ta cũng trở thành Thiên Cơ trưởng lão! Ta không tin dưới gầm trời này không ai không cho Tiêu Ngọc Luật ta chút mặt mũi!
- Một cái tiểu điếm mà thôi, lại dám ném ta ra ngoài hai lần, khiến ta xấu mặt!?
Tiêu Ngọc Luật cắn răng nghiến lợi nói:
- Lần này, ta xem hắn lấy cái gì ra để cho ta xấu mặt! Lần này, Tiêu Ngọc Luật ta muốn đem tất cả mặt mũi bị ném ra trước đó, đều đòi trở về!