***
Cảnh tượng trong quán net lúc này đã khác hoàn toàn so với không khí tiêu điều vài hôm trước.
Người chơi ở đây không chỉ có các đệ tử thế gia mà còn cả các tán tu, võ giả nữa.
Ai cũng lầm bẩm không ngừng những từ như giấy cường hóa +10, thẻ hội viên, bảo vật…
Lúc này Phương lão bản đang trợn tròn mắt nhìn kĩ hai vị “tiên tử”.
Ngoài bộ váy họ đang mặc thì toàn bộ các phụ kiện khác ở trên người đều là hàng hiệu.
Thậm chị hắn còn nhìn thấy cô gái mặc váy xanh tầm mười bốn mười năm tuổi đang đeo kính râm ăn mì tôm.
Đúng thế, chính là đeo kính râm ăn mì tôm.
Cô bé ngửa cổ thở mạnh vic quá cay khiến gương mặt đỏ bừng. Hai khóe môi vẫn còn dính vài hạt vừng nhưng ánh mắt đã liếc xéo về phía thanh niên bình thường đang tiến lại gần mình.
Phương lão bản sờ đầu và nghĩ thầm: “Ta tìm nhầm người rồi phải không?”
Phương lão bản tỏ ra rất lúng túng vì dù sao hắn cũng đang tiến lại gần một cô gái vô cùng xinh đep. Trước khi xuyên không hắn chỉ là một thanh niên nghiện game nên rất kém trong việc bắt chuyện với gái đẹp. Chính vì thế hắn đành phải ngồi xuống bên cạnh cô bé và tỏ ra hiền lành hỏi:
- Tiểu cô nương, cô gái xinh đẹp bên cạnh là mẹ của em à?
Toàn bộ quán net chợt lặng thinh.
- …
- Đây là sư tụ!
Nàng vừa nuốt nốt mì tôm trong miệng vừa trả lời:
- Chỉ là một tên vũ vương, đừng tốn thời gian nghĩ cách bắt chuyện với ta.
Lão bản tức tím mặt vì bị một con bé khinh bỉ.
Bọn trẻ con bây giờ đều bén miệng như vậy sao?
Hắn không phục, hỏi:
- Tiểu cô nương, hai người đến đây để tìm người hả?
- Đúng thế. Ta cùng sư phung đang đợi một vị tiền bối cực kì lợi hại. Nghe nói ngay cả Cô lão viện trưởng cũng là bại tướng dưới tay hắn!
Sự tích Cô viện trưởng bị lão bản hành ra bã trong Starcraft đã truyền khắp mọi nơi.
- Ặc.. Còn có người lợi hại như thế à?
Lão bản méo mặt hỏi thêm
- Đúng thế! Vị tiền bối này chính là ông chủ quán net! Nghe nói lão bản một mình đánh ác ma, nhắm mắt giết cơ giới trâu, xếp hạng Chí tôn 1 trong võ đạo tràng, thao tác như thần, đánh đâu thắng đó thần thương thủ!
Tiểu nha đầu vẫn nói nhảm không ngừng.
- Nhưng mà… Ta cũng không biết cơ giới trâu là gì, dù sao ta chỉ biết nó rất lợi hại! Loại vũ vương như người thì người ta một mình chấp mười người như ngươi.
Cô bé liếc nhìn lão bản nói.
- …
Lão bản choáng váng.
Thầm nghĩ: “Ta lợi hại như vậy sao?”
- Lão bản này còn có chỗ nào lợi hại nữa không?
Phương lão bản lại vội vã hỏi tiếp.
- Có có! Ta nghe nói rất nhiều thông tin về vị cao nhân này! Ừm… Nhưng đều rất khó nhớ, để ta suy nghĩ đã…
Chư Cát Ngọc nhăn nhó.
- Làm quan có thể dùng bút bình thiên hạ, làm tướng có thể lên ngựa định càn khôn?
- Hình như thế!
- Vậy gương mặt như Phan An tái thế, thần thái như Cổ Thiên Nhạc?
- Cái này… Ta không nhớ rõ… Nhưng lão bản không phải là một ông lão sao?
- Không thể nào! Có khi còn hơn thế ấy chứ!
Phương lão bản nói ngay.
- Đúng nha! Có thể còn hơn thế thật!
Tiểu cô nương vỗ trán.
- Còn gì nữa không…
- Lão bản! Đi fam đồ không?
- A, tới ngay!
Phương lão bản hét lên theo bản năng.
- Phụt!
Tiểu cô nương phun cả mì và rơi luôn cốc mì xuống đất.
Hai tay của cô gái xinh đẹp đang nghịch điện thoại ở bên cạnh cũng hơi run run và quay đầu sang:
- ….
- Đồ bỏ đi lão bản, lại đi lừa dối tiểu cô nương nhà người ta rồi!
Tiếng xì xào bàn tán ở bên cạnh.
- Khinh bỉ!
- Lão bản, liêm sỉ của ngài rơi dưới chân kìa!
…
- Đúng là cao nhân, một mình một phong cách à…
Khánh Vân tiên tử cười mỉm và đứng lên bỏ đi.
Sau đó mọi người giải thích cho hai người.
Tiểu nha đầu kia đã hiểu rõ bộ mặt thật của đồ bỏ đi lão bản.
Bây giờ hình tượng cao nhân trong lòng đã biến thành đồ bỏ đi lão bản chỉ biết quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá trường mầm non Bắc Hải.
- Hừ!
Tiểu cô nương quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn lão bản nữa.
- Hắn dám lừa mình nói nhiều lời hay ý đẹp như vậy, phi phi phi!
Khánh Vân tiên tử nói rõ ý đồ của mình.
- Ý của cô nương là… Linh châu sắp gặp một kiếp nạn rất lớn. Cô nương muốn góp một phần lực nhỏ nhoi của mình để cứu giúp nơi này sao?
- Đúng thế! Thân là tu sĩ Linh châu, tuy ta đã lâu rồi chưa rời núi nhưng môi hở răng lạnh là đạo lí mà ai cũng biết. Khánh Vân và các đạo hữu trong núi Thất Thánh cũng nguyện cống hiến hết sức mình.
- Như vậy… Cô nương tìm ta cũng không để làm gì à…
Lão bản nhức đầu.
Lão bản xấu hổ. Hắn chỉ mở quán net, biết chơi game chứ làm sao cùng tu sĩ giới chống lại kiếp nạn được.
- Ông chủ quán net…?
Khánh Vân tiên tử và đồ đệ Chư Cát Ngọc ngơ nhác nhìn hắn.
Không phải ai cũng nói hắn là cao nhân rất lợi hại sao?
- Đúng thế… Bản lão bản chỉ biết trông quán, chơi game và nếu cần thì tổ chức một số giải đấu.
Lão bản chỉ vào tấm poster trên tường.
Tấm poster chia làm hai phần. Một bên là quỷ kiếm sĩ, pháp sư, thần thương thủ và rất nhiều các nghề nghiệp khác đều đang vươn tay ra làm động tác xin mời. Bên dưới là dòng chữ: Giải đấu F1, tìm ra dũng sĩ mạnh nhất.
Một bên khác là nhân loại, Trùng tộc, Thần tộc đang giao chiến. Dòng chữ bên dưới: Thống lĩnh mạnh nhất, vinh quang đang chờ người chiến thắng!
- …
Khánh Vân tiên tử nhìn tấm poster đến ngây người.
- Ngươi nói ngươi không muốn giúp đỡ? Ai tin!
- Lão bản đã nói chỉ tổ chức hai cuộc tranh tài thôi phải không?
Khánh Vân tiên tử tự tiếu phi tiếu nhìn lão bản tựa như nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Không ngờ lão bản nói không thể nhưng tấm lòng vẫn hướng về tu sĩ giới. Ngài lại dùng cách này để tập hợp các dũng sĩ lại!
- Tuy phần thưởng này… Ta không biết là cái gì nhưng tu sĩ khắp nơi tụ hội lại đây thì chắc chắn là bảo vật hiếm có!
- Lão bản đại nghĩa, tiểu nữ tự thẹn không bằng!
Khánh Vân tiên tử khom người thi lễ.
- Không biêt lão bản có thể cho ta tham gia vào giải đấu thể thao điện tử này không?
- Tuy lâm trận mài gươm đã muộn nhưng tổ chức một giải đấu lớn như vậy chắc chắn sẽ có chỗ dùng tới người. Ngài chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ tuyệt đối nghe theo.
- Ặc…
Phương lão bản cũng không tiện từ chối, nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Cô nương biết hát không?
- A!
- Diễn một ca khúc ở trong buỗi lễ khai mạc giải đấu?