***
Ngay cả tu sĩ của Hạo Thiên viện và những người xem khác cũng nhìn họ như nhìn những kẻ ngu vậy
Lúc này đám võ giả Tây vực đã không còn dám tỏ ra trịnh thượng nữa, mà ai cũng đang tỏ ra rất hoảng hốt
- Đám người này từ đâu đến vậy?
- Tại sao ai cũng là cao thủ vậy?
Nhưng vẫn có vài người cảm thấy toàn bộ cao thủ Hoang Hải vực đều đã lên sàn đáu rồi
Chắc hẳn trong số bọn họ phải có vài người không mạnh lắm.
“Ví dụ như là… thanh niên ngồi cạnh mình.” Tây Á nghĩ thế. Hắn có vẻ rất bình thường, vô hại, lại lấy rất nhiều lí do thoái thác để từ chối lên sân đấu từ nãy đến giờ. Chắc là hắn không mạnh lắm nên không muốn làm tạ cho người khác gánh?
Nếu bạn là cao thủ thì bạn sẽ chủ động nghênh chiến chứ làm gì có chuyện tránh chiến bao giờ?
Lão bản vẫn đang bận trêu đùa và cướp khoai tây chiên của Tiểu Nguyệt.
Đột nhiên, hắn cảm thấy lạnh hết cả gáy
Hắn quay đầu lại thì toàn bộ đám võ giả Tây vực đều đang nhìn mình
Một kẻ chỉ biết cướp đồ ăn của một cô gái thì không thể là cao thủ được!
Lạc Phiêu Linh đứng dậy nói:
- Không ngờ võ học Hoang Hải vực là cao siêu như vậy. Lần trao đổi này đã giúp chúng ta mở rộng tầm mắt nhưng… lúc này cũng không còn sớm nũa nên buổi trao đổi nên dừng tại đây
…
- Tại sao lại thế?
- Chỉ cần đấu với người này thì chúng ta chắc chắn sẽ thắng!
Một thanh niên hét lên
- …. Đừng kéo ta!
- …
…
Đám người Tây vực rời đi nhưng mặt ai cũng đen như đít nồi
Còn võ giả Hoang Hải vực…
- Quá trâu bò!
- Ha ha ha! Lão gia tử dạy bọn họ dùng đại kiếm, quá tuyệt!
- Ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ lúc đó đâu!
- Đáng! Con mắt đều mọc trên trán rồi!
Tiếng cười vang lên như sấm
Đám tu sĩ Linh châu cũng tỏ ra hâm mộ
- Lão bản, tại sao ngài không lên sàn?
Lý Lan Nhược hỏi
- Ặc…!
Lão bản tỏ ra xấu hổ. Sức mạnh của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào đồng bộ với nhân vật. Bây giờ bọn họ chơi xa luân chiến thì hắn lấy gì ra mà đỡ.
Lý Vô Nhai nói:
- Lan Nhược, lão bản là cao nhân, sao có thể dễ dàng ra tay?
- Khụ… Lý trưởng lão nói đúng lắm
Lão bản ho nhẹ.
Hắn dạy dỗ:
- Lan Nhược à, em còn nhỏ, cần lịch luyện nhiều hơn để tăng trưởng kinh nghiệm xã hội.
- Theo em thì lão bản muốn ăn khoai tây chiên của muội!
Tiểu Nguyệt còn chưa nói xong thì lão bản đã thò tay lấy một nắm nữa
- Ai nha, không được!
Nàng vội vàng giấu túi khoai tây đi
- …
…
An Đức Liệt trưởng lão nói:
- Không phải truyền thuyết ghi là Hoang Hải vực là một nơi hoang vắng, linh khí thiếu thốn sao? Tại sao bên đó lại có nhiều cao thủ như thế?
Lạc Phiêu Linh nói:
- Linh khí thiếu thốn chắc chắn là không sai vì tu vi của bên họ đều kém hơn chúng ta một đoạn
- Vậy tại sao kết quả lại như này?
Lạc Phiêu Linh vỗ trán
An Đức Liệt nói:
- Nếu theo kế hoạch ban đầu thì chúng ta sẽ không thảm bại như bây giờ. Quá khó chịu!
- Không bàn nữa. Không biết An Đức Liệt trưởng lão có phát hiện điều này không? Ông lão họ Nạp Lan và võ giả Hạo Thiên viện bị Tây Á đánh bại đều sử dụng chung một loại kiếm pháp
- Hình như là vậy
- Bang bang ban
Tiếng đập cửa
- Vào đi
- Các vị có cảm thấy trận tỷ thí hôm nay rất kì lạ hay không?
Tây Á đẩy mạnh cửa vào và nói
- Không chỉ kì quái….
An Đức Liệt nói
- Đêm nay ta định đi điều tra một chút. Bọn họ đều lợi hại như vậy thì chắc phải có bí quyết gì đó chứ?
Tây Á hoài nghi
- Còn cả Claud nữa! Đây không phải là tiếng Linh châu. Ta cảm thấy mình nên bái ông ta làm thầy dạy kiếm pháp. Nếu ông ta đã dạy cho đám người Linh châu và Hoang Hải vực thì cũng sẽ dạy cho chúng ta!
- Chỉ cần chúng ta thể hiện đủ thành ý…
- Thành ý?
Lạc Phiêu Linh và An Đức Liệt không hiểu
- Đương nhiên1
Nàng dẫn theo hai người đang bê hai cái rương lớn chứa đầy linh tinh, và bảo vật
Tây Á tư tin nói:
- Đây là bảo bối trong Xích Long thị tộc của ta. Ta nghĩ nó có thể đại biểu thành ý của mình. Ta nhất định sẽ bái sư thành công và trở thành đệ tử của sư phụ Cloud!