Phương Khải lúc này cũng lười xem mấy tay mơ này pk, dứt khoát ngồi về máy mình, mở truyền kỳ ra.
Nguyễn Ngưng cũng theo sau:
- Lão bản, trò chơi này của ngươi có lợi hại thật không, còn có thể tăng tu vi?
Nàng ngồi phía sau nhìn hồi lâu, tự nhiên không phải nhìn trúng trò chơi này có thể giết người đoạt bảo, mà là nghe thấy Hoàng Sơn nói có thể tăng trưởng tu vi.
Chiến đấu đối với nàng mà nói chỉ là thứ yếu.
- Đúng vậy.
Phương Khải thuận miệng đáp:
- Ngươi không nghe bọn hắn nói sao?
- Đương nhiên là nghe nói!
Nguyễn Ngưng chống nạnh nói:
- Mà còn nghe nói là tu vi tăng trưởng không ít! Mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng đồ vật lợi hại như vậy mà ngươi dám mở tiệm lấy ra cho tất cả mọi người dùng?!
Nguyễn Ngưng mắng:
- Có phải ngươi là đồ ngốc hay không? Đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài chẳng lẽ ngươi lại không hiểu sao? Loại vật này mà ngươi cũng dám tùy tiện lấy ra?
- Đạo lý ta đều hiểu!
Phương Khải nói:
- Cho nên Nguyễn Ngưng cô nương, có muốn kích hoạt Truyền Kỳ chơi không?
-...
Nguyễn Ngưng cảm thấy mình muốn bùng nổ, cùng người này nói chuyện chẳng khác gì đàn gảy tai trâu!
- Không chơi!
Nguyễn Ngưng hừ lạnh một tiếng:
- Đến lúc đó cửa hàng của ngươi bị cướp, bản cô nương mới không giúp ngươi!
- Chẳng qua...
Trong nội tâm nàng lại nghĩ:
- Tiểu tử này có thể giết được người của Hắc Ma, chắc không phải là một chút bản sự cũng không có đi... Được rồi, dù sao cũng không cần ta quan tâm!
Nghĩ xong nàng liền đi về cửa hàng mình, bỗng nhiên lại nhìn thấy trong tiệm có một thân ảnh đang lén lút:
- A! Lại dám đến tiệm lão nương trộm đồ?! Xem ta có đánh chết ngươi không! Đứng lại cho ta!
-------------------------
Truyền Kỳ bản hệ thống không có kênh thế giới hay các kênh khác, mà kênh cung cấp chính là thông tin chim cánh cụt!
Đúng vậy, bên trong thông tin chim cánh cụt có một cột nói chuyện của Truyền Kỳ, điều này làm cho toàn bộ trò chơi Truyền Kỳ càng lộ ra tính chân thực.
Lúc này, Phương Khải mở thông tin chim cánh cụt ra, phát hiện Khương Tiểu Nguyệt vẫn đang còn online.
- Tiểu Nguyệt, lão bản mang ngươi chơi trò chơi nhé.
- (mặt cười)(mặt cười)...
Phương Khải chỉ thấy một loạt mặt cười, loại cảm giác này thật khó có thể miêu tả.
- Cái quỷ gì vậy?!
- Ha ha ha...
Khương Tiểu Nguyệt ở bên kia ôm bụng cười đến gập cả người:
- Lão bản không cảm thấy cái biểu cảm này rất hay sao? Nhìn thôi cảm giác đã muốn cười!
Phương Khải thuận tay cũng phát một cái icon mặt cười:
- Có chơi hay không?
- Có trò chơi gì hay?
Khương Tiểu Nguyệt hỏi:
- Là cái trò chơi mới gọi là Truyền Kỳ kia sao? Cảm giác cũng không kém trò chơi khác mấy. Vậy ta cũng chơi thử xem.
Dù sao thì cũng là chỉ thị của cấp trên.
- Tiểu Nguyệt thật ngoan, cuối tháng tăng tiền thưởng cho ngươi.
Phương Khải thuận tay liền bắt cóc được một tiểu la lỵ, quả là vô cùng vui vẻ.
- Thật không!?
Khương Tiểu Nguyệt vui mừng thiếu chút nữa thì nhảy lên.
Truyền Kỳ khác Diablo chính là ở chỗ, Diablo có thể một mình đánh phó bản Địa Ngục, còn Truyền Kỳ về sau thì một người không thể nào đánh. Cho nên Phương Khải mới tìm đồng đội, con đường xây dựng công hội là rất cần thiết.
Phương Khải cảm thấy mình cũng nên chơi, dù sao có chủ quán nét nào không chơi trò chơi mấy đâu?
Tiến vào trò chơi, liên tục cân nhắc, Phương Khải vẫn chọn chiến sĩ, giai đoạn trước không nói, nhưng về sau thì chiến sĩ pvp cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, Phương Khải cũng không biết bản này hệ thống có sửa lại nhiều không, cũng chỉ có thể chọn bằng trí nhớ kiếp trước của mình.
- Lấy cái ID gì đây?
Người chơi bây giờ phần lớn đều dùng chính tên mình làm ID, hoặc là dùng tên giả, về phần giống như Phương Khải... Người Không Hung Ác Đứng Không Yên.. Cái này nghe rất hay.
- Lão bản, ta chọn nghề nghiệp gì?
Phương Khải vừa tạo xong nhân vật, Khương Tiểu Nguyệt liền gửi tin tức đến.
- Đạo sĩ đi.
- Ồ! Ta cũng cảm thấy Đạo sĩ đẹp!
Chỉ thấy trên màn hình Khương Tiểu Nguyệt là một tiểu cô nương mặc váy màu xám trắng, trên đầu còn ghim một cái nơ hình con bướm.
- Liền chọn cái này đi!
Rất nhanh, Phương Khải liền thấy ở trong thôn trang có một tiểu la lỵ đạo sĩ mặc váy xám trắng.
Phương Khải:
-...
Lúc này, người trong trò chơi cũng dần dần nhiều lên, Phương Khải còn nhìn thấy Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ cung phụng chạy ngoài.
- Hoàng huynh, ngươi đâu?
- Ta cũng không biết!
Sau khi chết liền đến một tòa thành nhỏ xa lạ, ra khỏi thành thì lọt vào tầm mắt đều là sa mạc cát vàng... Tất nhiên là hắn không biết, phạm vào tội mưu sát, sau khi tử vong sẽ sống lại ở Hồng Danh Thôn! Mà tòa thành nhỏ này, chính là Hồng Danh Thôn được bản hệ thống thăng cấp.
- Tranh thủ thời gian tới đây! Chúng ta sắp cấp 7 rồi!
Hai người Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ đang còn ở Tân Thủ thôn hô.
- Biết rồi! Ôi không được, lão tử đi hỏi đường trước đã!
Hoàng Sơn cảm thấy đầu óc choáng váng.
- Có thể tới đây hay không?
Trát Cổ không còn kiên nhẫn chờ đợi:
- Đao của tên thị vệ trước cửa này cũng không tệ, lão tử mượn chơi đùa một chút?
Thị vệ biểu thị mặc xác hắn.
- Hắc! Nể mặt ngươi lại còn không cần!
Thiết Thạch đạo nhân cũng xông tới:
- Cho cái giá đi.
Vừa vặn chút nữa có thể dùng để giết người.
Thị vệ vẫn biểu thị mặc xác hắn, mặc dù thị vệ trong trò chơi không khác gì người thật, nhưng quả thực là không có hứng thú để ý tới hai tên thái điểu này.
- Rượi mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Âm thanh Trát Cổ vặn vẹo, sau đó liền ném ra một cái hỏa cầu.
- A!
Phương Khải vừa lúc mang theo Khương Tiểu Nguyệt đi đến cửa thôn, lập tức nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết! Hướng lại nhìn, động tác của đại đao thị vệ nhanh đến nỗi người ta không nhìn rõ, lúc này vừa vặn mới thu đao. Một cỗ thi thể bị cắt thành hai đoạn nằm trên mặt đất.
- Ta cũng bị người chém!
Trát Cổ quát to một tiếng.
- Muốn chết!
Thiết Thạch đạo nhân cũng đâm ra một kiếm!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên!
Hai người mặt đen lên, cùng nhau đứng dậy từ điểm phục sinh, lại lần nữa phóng tới đại đao thị vệ!
- A!
- A!
- Lão bản, kia có người bị giết... Chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?
Khương Tiểu Nguyệt chỉ vào hai người đang điên cuồng lao đến đại đao thị vệ nói.
- Không cần phải để ý đến hai tên ngốc đấy.
Phương Khải cũng bó tay rồi.
- Chúng ta đều bị người chém! Thằng ranh con kia thật là lợi hịa! Hai chúng ta không đánh lại!
Bên trong quán nét, Thiết Thạch đạo nhân cùng với Trát Cổ điên cuồng gào thét.
- Gọi thêm người đến! Gọi nhiều người vào!
Hoàng Sơn lớn tiếng nói:
- Chờ ta đi ra từ chỗ này, nhìn ta giết chết mấy thằng ranh con kia!
- Đưa tin, đem Hoàng gia đệ tử ở bên trong hành quán đều gọi tới!
- Đúng! Chúng ta mười mấy người không tin không chơi lại bọn hắn!
- Đúng rồi, hai vị cung phụng, hiện giờ các ngươi đang ở đâu? Không tới chỗ ta sao?
Hoàng Sơn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng sau khi hắn chết liền đến địa phương xa lạ này, làm sao người khác sau khi chết lại sinh ra ở trong thôn?
- Quái vật nơi này có tu vi cao thật!
Hoàng Sơn vất vả giết chết một con quái.
- So với Mèo Đinh Ba thì cao hơn nhiều lắm!
Hoàng Sơn lập tức như là phát hiện ra một tòa bảo sơn, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn:
- Đều nhanh đến chỗ của ta! Ta phát hiện ra một tòa bí địa!
- Vậy làm sao người đến được!
- Ta cũng không biết... Ta chết đi liền đến đay.
Bỗng nhiên Hoàng Sơn vui mừng:
- Chẳng lẽ là cơ duyên từ trên trời rơi xuống?!
- Không vội! Trước hai vị cung phụng dẫn đệ tử Hoàng gia đi tìm mấy tên ngu xuẩn kia, bỉ nhân sẽ ở tòa bí địa này bế quan một phen, chờ đến ngày xuất quan, xem còn ái dám chống lại chúng ta!
- Được!