- Vị tiên sinh này, thứ cho ta chen ngang một câu.
Phương Khải mở miệng nói.
- Giáo huấn nữ nhi, cũng nên phân thị phi đúng sai, chơi trò chơi ở chỗ chúng ta, có thể tăng trưởng thực lực cùng với kinh nghiệm thực chiến, không phải chỉ là chơi vui.
- Đợi chút nữa bản tọa sẽ tìm ngươi tính sổ!
Diệp Tùng Đào lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Khải, trầm giọng nói.
Khóe miệng Phương Khải khẽ giật một cái, nhún vai.
Một bên khác, thấy Phương Khải nhắc nhở một phen, hai mắt Diệp Tiểu Diệp tỏa sáng:
- Lão bản nói không sai! Chơi Diablo còn có thể tăng thực lực, có lợi cho tu vi, mà trong đó còn có không ít pháp thật rất có ý tứ! Càng không cần nói đến nó có thể cho ta kinh nghiệm thực chiến!
- Ở trong tông môn tu luyện thì có thể làm gì? Như xe đóng cửa! Đến khi gặp chuyện xảy ra, có thể phát huy được mấy thành thực lực?
- Ta chơi cái này, tu vi cũng không có giảm!
Diệp Tiểu Diệp ngôn từ chính nghĩa nói:
- Cha thấy ta đang chơi, trên thực tế là đang học tập!
- Bây giờ ta đang nghiên cứu Băng Phong Giáp, đây là một loại pháp thuật phòng ngự phi thường lợi hại! Còn có cả kinh nghiệm thực chiến với tu vi, cha không tin có thể thử một chút xem có phải bản cô nương tiến bộ rất nhiều không!
- Nói hay lắm!
Không ít người nghe được, hai mắt cũng sáng lên!
- Tê----!?
Chuyện này là như nào?
Diệp Tùng Đào nghe được mà run rẩy một trận, chơi trò chơi còn có thể tăng lên thực lực cùng với kinh nghiệm thực chiến?
Thoạt nhìn là đang chơi, trên thực tế là đang học tập?
Ngươi thấy ta giống đồ đần lắm sao?
Diệp Tùng Đào vội vàng bắt cổ tay nhi nữ, dùng linh lực xem xét, phát hiện ra thực lực của Diệp Tiểu Diệp mới không được bao lâu mà đã có tiến bộ!
Còn có chuyện như vậy?!
Rốt cuộc là ngươi chơi thế nào? Vậy mà còn có thể tăng thực lực?
- Tiểu nha đầu.
Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng nói:
- Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu không tin, thì để cha ngươi chơi thử, thị thị phi phi, nhìn thấy sẽ hiểu.
Diệp Tùng Đào nhìn người nói chuyện, trong lòng kinh hãi!
Bởi vì hắn cảm thấy khí tức của đối phương, như vực sâu biển lớn, sâu không thấy đáy!
Khí tức như thế, hắn chỉ gặp được ở phụ thân hắn và Thái Thượng trưởng lão của Vân Hải Tông!
Thực lực thâm bất khả trác!?
- Hẳn là việc nha đầu này tăng trưởng thực lực... Là bởi vì có tiền bối này dạy bảo?
Diệp Tùng Đào nghi ngờ,
- Đừng suy nghĩ nhiều.
Nạp Lan Hồng Vũ khẽ vuốt sợi râu, cười nói:
- Lão phu cũng chỉ là một khách quen của tiểu điếm này mà thôi.
Diệp Tiểu Diệp nghe thấy Nạp Lan Hồng Vũ nói, hai mắt sáng lên, kéo tay Diệp Tùng Đào nói:
- Cha, nếu ngài không tin, có thể tự mình thử, xem lời ta nói có phải thật hay không!
- Người còn dám chen miệng vào?!
Diệp Tùng Đào trừng mắt một cái.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Diệp Tùng Đào như có một cơn bão cấp 13 thổi qua, toàn bộ đều lộn xộn!
Chuyện này là như thế nào?
Nếu như nữ nhi mình nói là thật...
Ở đâu ra có cái tiểu điếm trâu bò như vậy?
Ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Luyện, rõ ràng còn chưa tin tưởng lắm, biểu hiện của hắn vẫn vô cùng trang nghiêm, không có một chút biến hóa.
Vân Luyện nói:
- Hồi bẩm Chưởng môn, quả thật là đệ tử phát hiện ra nơi này rất tốt, dự định nghiên cứu rõ ràng, rồi hướng Chưởng môn báo cáo!
- Vậy ngươi đã nghiên cứu rõ ràng chưa?!
Diệp Tùng Đào trầm giọng hỏi.
- Còn chưa...
Nhìn biểu lộ của Diệp Tùng Đào, Vân Luyện lại vội vàng nói:
- Nhưng đệ tử có thể cam đoan, những lời tiểu sư muội nói là thật!
- Ngươi có biết, nếu bây giờ ngươi nói dối nửa câu, thì sẽ gánh chịu hậu quả gì?
Diệp Tùng Đào lạnh lùng nói.
- Đệ tử nói đều là thật, tuyệt không có ý bênh vực!
- Vậy tốt! Bản tọa liền thử một chút!
Diệp Tùng Đào lạnh lùng nói.
- Lão bản! Kích hoạt một cái Diablo!
Diệp Tiểu Diệp hưng phấn kêu lên.
Diệp Tùng Đào ngồi trước máy vi tính, sắc mặt âm trầm.
Rốt cuộc là trò chơi gì mà có thể tăng trưởng tu vi, học tập pháp thuật, còn có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến?
Dưới gầm trời này nào có chuyện tốt như vậy?
Rất nhanh, dưới hướng dẫn của mọi người, hắn tiến vào trò chơi.
- Cha! Đi bên này để nhận nhiệm vụ!
- Đi đi, bây giờ đi đánh Tà Ác Động Quật!
- Đúng, trước giết hết Vu Sư, sau đó giết sạch Thây Ma Nổi Giận.
- Đạo hữu, cái này có thể chạy a!
Mấy người An Hổ Uy cũng tiện thể nhìn một chút.
- Cha, học Băng hệ đi! Công kích cao, còn có thể giảm tốc!
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Tiểu Diệp, Diệp Tùng Đào một đường hát vang.
- Tê----!
Diệp Tùng Đào hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nói:
- Trò chơi này... Dường như là có thể a!
Chờ đến khi hắn bắt đầu học kỹ năng, đánh ra trang bị cực phẩm, thì hai mắt Diệp Tùng Đào bắt đầu sáng lên.
- Đúng là trò chơi này có thể tăng lên thực lực và kinh nghiệm thực chiến? Hơn nữa lại còn có ý tứ như thế...
- Ặc... Nha đầu à, quyển trục này lấy ở đâu?
Diệp Tùng Đào bắt đầu chủ động hỏi:
- Còn cái trang bị này làm sao mà khó đánh vậy, không phải ngươi cũng đang chơi sao? Trước cho cha một ít trang bị...
Rõ ràng, Diệp Tùng Đào đã bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Nhưng vào đúng lúc này, Phương Khải mở miệng:
- Bản điếm... Phải đóng cửa.
- Cái gì? Muốn đóng cửa?!
Diệp Tùng Đào suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Có ý gì? Đây là cố ý sao? Đang chơi vui, lại nói phải đóng cửa?
Phương Khải nhún vai:
- 12 giờ đóng cửa, già trẻ không gạt.
-...!!
Cuối cùng Diệp Tùng Đào cũng ý thức được tầm quan trọng của máy tính, vội vàng hỏi:
- Những pháp khí này có bán không?
- Trước ngươi, đã có rất nhiều người hỏi cái vấn đề này.
Mặt Phương Khải không đổi sắc, nói:
- Ngoài trừ mọi thứ ghi trên bảng đen, bản điếm không kinh doanh cái gì khác, muốn chơi ngày mai đến sớm!
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trên màn hình, trò trơi đã tự động thoát ra ngoài!
Mặt Diệp Tùng Đào co lại.
Bây giờ hắn muốn đánh người.
---------
Ban đêm.
- Chẳng lẽ Chưởng môn cũng mất tích?!
Thời gian đã rất muộn, trong đại điện ở trụ sở của Vân Hải Tông hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt Lý trưởng lão âm trầm đến đáng sợ!
Các đệ tử đi không trở lại cũng thôi, vậy mà ngay cả Chưởng môn đi lâu như vậy cũng không trở về?!
Rốt cuộc là có chuyện gì?!
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, thì ở ngoài đại điện, xuất hiện mấy thân ảnh.
- Lý trưởng lão! Sáng sớm ngày mai, triệu tập để tử có tiềm lực của bản tông, bản tọa sẽ tự mình dẫn đầu bọn hắn đi ra ngoài chơi trò... Ặc... Khụ khụ...
Diệp Tùng Đào vội ho khan hai tiếng, che giấu đi sự bối rối của mình.
- Bản tọa tự mình dẫn bọn hắn ra ngoài lịch luyện.
-------------
Phương Khải nhìn thoáng qua nhiệm vụ của hệ thống:
Nhiệm vụ: Bán ra Diablo phần thứ 2, 80 bản.
Độ hoàn thành: 50/80
Nhiệm vụ phần thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần thứ 3.
Nhiệm vụ: Người chơi Diablo 2 đạt đến 789/1000.
Nhiệm vụ ban thưởng: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1 giả lập hiện thực bản remake.
Theo người chơi dần dần tăng lên, tiến trình nhiệm vụ cũng càng lúc càng nhanh, Phương Khải phỏng đoán, chắc tối ngày mai là có thể hoàn thành.
Đúng lúc này, hệ thống vang lên một tiếng nhắc nhở.
Nhiệm vụ mới 1: Mở rộng cửa hàng
Nhiệm vụ thuyết minh: Người chơi ngồi hết chỗ đã đạt 90%, mời kí chủ tìm kiếm cửa hàng mới.
Nhiệm vụ ban thưởng: Nguyên bộ máy tính 50-100 bộ.
Nhiệm vụ mới 2: Điều chỉnh tâm cảnh.
Nhiệm vụ thuyết minh: Thực lực tăng trưởng quá nhanh cùng với thời gian giết chóc kéo dài trong trò chơi đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của kí chủ, mời kí chủ hãy điều chỉnh tâm cảnh.
Nhiệm vụ ban thưởng: Kem Haagen-Dazs hương thảo (chỉ cung ứng vào mùa hè).
-... Ảnh hưởng tâm cảnh? Sao ta không phát hiện nhỉ?
Phương Khải nhìn nhiệm vụ của hệ thống.
- Thứ này điều chình thế nào?
Bên trên bảng nhiệm vụ xuất hiện một vài hướng dẫn:
- Giai đoạn đầu, có thể làm một vài chuyện nhẹ nhõm thoải mái.
- Chuyện nhẹ nhõm thoải mái?
Phương Khải suy nghĩ, nhất định ngày mai sẽ đi ra ngoài tìm tiệm mì mới, làm gì có cái gì gọi là nhẹ nhõm thoải mái hơn?
Đồng thời...
Hắn lấy súng bắn tên lửa từ trong tủ âm tường ra, nghiêm túc lau chùi thân súng.
Mặc dù không biết tên thích khách kia là thần thánh phương nào, nhưng nếu ra khỏi cửa, lấy tu vi hiện tại của hắn, vẫn lên mang thứ này theo cho thỏa đáng.
Chẳng qua...
Cái này mà vác lên người thì cũng quá chói mắt.
- Chẳng lẽ lại mua một kiện pháp khí không gian?
- Đúng rồi, còn có ngọc đưa tin, thứ này giống như điện thoại di động, mặc dù không có nhiều công năng như vậy...
Kiếm được tiền thì Phương Khải phát hiện, rất nhiều việc cần phải bỏ tiền.
- Tiểu Nguyệt, ngày mai ngươi trông tiệm, ta đi ra ngoài một chuyến.
Phương Khải mở miệng nói.
- Ra ngoài làm gì?
Khương Tiểu Nguyệt vội la lên.
-... Vậy khách hàng tới thì làm sao bây giờ?
- Để bọn hắn tự tiện! Thích chơi thì chơi!