***
Khác với thành Bán Biên đang sặc mùi thuốc súng, quán net ở thành Cửu Hoa lại vô cùng yên bình.
Lúc này, khá nhiều người đã chơi hết thời gian quy định là Nạp Lan Hồng vũ, Lam Mặc, Tiết Đạo Luật và các đại lão đang ngồi trên ghế salon. Đám học giả thuộc các học phủ, tông môn và võ giả tự do đang đứng xung quanh bọn họ. Tất cả mọi người đều đang cầm bát mì và lon cola
- Ai muốn học thuật ngự kiếm này cũng được.
Tiết Đạo Luật uống một ngụm cocacola, rồi ăn một viên hạt điều, đang chỉ điểm mọi người:
- Từ Thục Sơn, Nga Mi, hoặc Thanh Vân môn đều được. Mỗi phái đều có thế mạnh riêng nhưng mỗi người đều có thiên phú nhất định, chính vì thế ai cũng nên chọn cho mình một phái để học. Ta sẽ giảng giải về ngự kiếm thuật của ba phái bằng kiến thức của chính mình, các ngươi hiểu được bao nhiêu thì hiểu.
- Tiết cung chủ!
Tống Thanh Sơn đã hiểu khá rõ về ngự kiếm thuật, lái xe cũng đã thành thạo nên hàng ngày y vẫn đang chơi cùng với các đại lão. Chính vì thế y không hề sợ hãi, hỏi:
- Tuy ngự kiếm thuật của mấy phái này đều mỗi người một vẻ, nhưng võ giả như chúng ta chỉ có thể tu luyện của phái Thục Sơn thôi mà?
- Hỏi rất hay.
Tiết Đạo Luật cười nói.
- Nhưng mọi người đều đã xem qua thiên thư rồi chứ. Thiên thư đã thể hiện rất rõ đạo trong thiên địa đều là trăm sông đổ về một biển. Theo lý thuyết thì chỉ cần bản thân tinh khí thần đủ tinh khiết thì không ai khác nhau cả. Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Đối với võ giả, ngự kiếm thuật của phái Thục Sơn là thích hợp nhất.
Tiết Đạo Luật lại nếm một viên hạt điều nữa, vừa ăn vừa từ từ nói tiếp:
- Ngự kiếm thuật phái Thục Sơn thì ai cũng biết. Nó dựa vào lấy khí ngự kiếm nên bất kể là linh khí, võ khí đều có thể sử dụng…
- Mộc đạo sư, ngài cũng ở đây à?
Lam Yên vừa uống cocacola, lại nhìn thấy một cô gái mặc áo giáp màu đỏ.
- Đúng vậy
Mộc Hồng Chúc nghiêm túc gật đầu.
- Nếu không bổ túc thêm thì ta còn thiếu kiến thức hơn cả học sinh.
Mặc dù, nàng vẫn chưa hiểu hết toàn bộ những kiến thức kia, một số điều đã hiểu nhưng không biết giải thích, một số thứ đã có thể giảng dạy bình thường. Cao cấp thì có tuyệt học trấn tông của Lam Mặc là Lam Diễm Thiên La, cấp thấp là một số thay đổi của võ kĩ, ngự kiếm thuật, Thánh Linh kiếm pháp và công pháp khác.
Mộc Hồng chúc bối rồi. Nàng là giáo viên nên muốn học thêm một chút kĩ xảo để dạy học sinh.
Hiên nay, Lăng Vân học phủ đã thay đổi rất lớn, cải cách toàn diện. Nếu giáo viên không biết rõ một bộ phim hoặc trò chơi thì không thể trở thành giáo viên cao cấp.
Giống như Tiết Đạo Luật, Nạp Lan Hồng Vũ và các đại lão khác, bọn họ xem phim, chơi trò chơi bằng thời gian với người khác nhưng bọn họ có thể học hỏi nhiều thứ hơn kẻ khác.
…
Tại bên ngoài quán net thành Bán Biên, ánh lửa bay múa, kiếm ảnh tung hoành.
- Nhìn Ất Mộc chân viêm của ta đây!
Vô số đám lửa bay múa.
- Như này đã là gì, xem Xích Viêm Phần Thiên của ta đây!
- Ất Mộc Thanh Dương quyết!
- Thất kiếm trảm long!
Một đạo bóng kiếm mờ ảo đột nhiên nhanh như tốc độ bàn thờ!
- Ngươi cmn học trộm thất kiếm trảm long lúc nào vậy?
Một đạo sĩ mặc áo bảo màu trắng đen hốt hoảng hét lên.
- Ha ha, không nghĩ tới phải không. Lão tử đã bắt đầu học trảm quỷ thần rồi! Chờ bản tọa học xong chiêu đó, một kiếm bêu đầu ngươi!
- Ngươi cho là ta chỉ biết dùng song liệt hỏa?
- Có mứt tác dụng!
Một gã mặc áo đen, áo choàng tối gia nhập trận chiến. Gã bấm niệm pháp quyết và trên bầu trời một đạo hư ảnh âm trầm khủng bố màu đỏ xuất hiện.
- Cmn! U Tuyền lão ma?
- Ngươi muốn gì?
- Ha ha ha ha!
Hắc Ma cười như điên.
- Lão tử bắt chước cảnh lão ma gầm lên khiến trời long đất lở mà lĩnh ngộ được pháp thuật! Mặc dù chỉ là hàng nhái nhưng uy lực không hề tầm thường!
Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện.
Nó nhanh chóng phóng to gần bằng tòa nhà hai tầng, hình dáng là một cái đầu dị thú có hai sứng, lửa cháy bao phủ bên ngoài!
- Có bản lĩnh thì hét trước mặt chó của ta!
Tiết Thủy Long cầm Long Văn, thần thú đã đến cấp bảy, lại được gã gia tăng phòng ngự nên cực kì khủng bố!
- Ha ha ha ha!
Đường Nguyên đứng bên cạnh, vuốt râu dê mỉm cười:
- Tiết đạo hữu, con chó của ngươi đã lớn như vậy rồi à, để bản tọa tặng nó một phát “Thánh ngôn thuật”?
- Ngươi dám…
Tiết Thủy Long vội vã thu nhỏ thần thú rồi giấu ra phía sau của mình. Gã luyện nó lên cấp bảy đã tốn rất nhiều tinh lực, nếu nó bị thánh ngôn thuật đánh tụt cấp thì thật sự thê thảm.
- Ha ha ha ha!
Đoạn Nhạc, trưởng lão áo xám của Hạo Nhiên tông cười lớn, đi từ quán net ra.
- Sư đệ, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Chưởng môn Vương Lăng Tiêu kinh ngạc.
- À, ta vừa trao đổi thuật luyện khí với tu sĩ Tấn Quốc qua QQ. Sư huynh, chúng ta phải lập tức trở về chuẩn bị vật liệu, làm nhái Hạo Thiên Kính có hi vọng!
Đoạn Nhạc cười nói.
- Cái gì?
Toàn bộ đám người còn đang mải đánh nhau từ lúc nãy lập tức đứng hình nhìn Đoạn Nhạc.
- Ngươi nói cái gì?
- Đừng nhìn ta như vậy. Muốn đạt tới uy lực giống như Hạo Thiên kính là không thể nhưng chúng ta có thể hiểu rõ cấu tạo của nó và những chữ triện, đồ án khắc bên trên nó. Từ đó chúng ta có thể làm một cái Hạo Thiên kính hàng nhái.
Dù sao, tu sĩ ở đây cũng không phải kẻ ngu. Đồ vật vứt cho bọn họ nghiên cứu, nếu không làm ra chút gì đó thì thật sự là uổng phí bao năm tu hành.
- Hảo hảo hảo!
Vương Lăng Tiêu cười lớn.
- Chỉ cần có nửa phần uy lực của bản gốc, toàn bộ tài nguyên và nhân lực của tông môn đều do đệ điều động!
- Ặc… Này… Vương tông chủ.
Ất Mộc đạo cung Thiên Tuất lão đạo vội vàng đi lên, xoa xoa nắm tay nói:
- Muốn làm việc này, một hai tu sĩ tốn vài chục năm chắc cũng không ra gì, chi bằng…
- Vô Vi đạo mình bên kia cũng nói rằng chúng ta nên tạo một nhóm trên QQ. Sau đó, thành quả nghiên cứu của hai bên có thể chia sẻ.
- Có thể có thể!
- Đi đi đi! Tạo nhóm đi!
- Sau này, tông môn chúng ta sẽ giống như Nga Mi, tạo ra vài món siêu cấp linh bảo. Nếu một đời nào đó đệ tử kém cỏi thì cũng không ai dám xâm phạm, nếu không cho bọn chúng biết chữ chết viết như nào!
- Ha ha ha! Đúng thế! Tốt nhất là tạo ra pháp bảo linh tính cực cao, du người khác muốn cướp cũng không được!
- Nếu thế thì…
Vài tên chưởng môn các phái nhìn nhau.
- Có lẽ chúng ta còn có thể chơi lớn một chút.