Nạp Lan Kiệt bị đập một cái vào đầu, cảm giác như muốn tự tử:
-... Ta trêu chọc ai chứ?
- Chẳng lẽ cấp hai không thể đánh Andariel sao?
Nạp Lan Kiệt gào thét trong lòng.
- Không được, ta phải trở về luyện cấp, loại chuyện này làm sao có thể để người khác đoạt?
Ba giờ sau...
Tu sĩ mặc áo choàng đen nghi ngờ:
- Tại sao lâu như vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng không có?
Lúc này Nạp Lan Kiệt đã đánh tới Hắc Ám Sâm Lâm, trong màn hình, hắn đang điên cuồng chạy, ở đằng sau là một đàn dã thú to lớn đang truy đuổi.
Hình thể những con dã thú này cực kỳ to lớn, nhưng khi chạy lại nhanh như gió, đặc biệt là con cự thú có lông màu xám trắng ở trung tâm, so với các con thú khác thì lại càng nhanh hơn.
Không tốt, hết thể lực! Nạp Lan Kiệt giật mình, phát hiện thể lực mình đã thấy đáy, một cảm giác mệt mỏi nặng nề truyền đến, chạy không nổi rồi!
Thích Khách da mỏng máu giấy, hơn nữa lại công kích cận chiến, đối mặt với loại quái vật tốc độ nhanh, công kích cao như này đúng là ác mộng.
Lập tức Nạp Lan Kiệt bị đàn dã thú vây lại!
Ngay sau đó màn hình hắn tối sầm!
Một tiếng hét thảm!
- Ngươi treo!
Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ bằng máu!
- Thế là bị chết rồi?
Nạp Lan Kiệt ngơ ngác nhìn màn hình, cảm thấy không cam lòng.
- Bây giờ đánh như nào?
- Quái vật này là để cho người đánh sao?
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên ý nghĩ này.
Đúng lúc này, hắn nhận thấy ngọc phù đưa tin khẽ động một cái.
- Hử?
Cầm lấy ngọc phù ở bên hông, Nạp Lan Kiệt vỗ đùi một cái:
- Thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này!
Nạp Lan Kiệt lập tức truyền một tin khẩn:
- Lập tức dẫn người tới đây.
Sau khi nhận được tin tức, tu sĩ áo choàng đen sầm mặt lại, lập tức nói:
- Có tin tức! Chúng ta lập tức đến ngay!
Mấy phút sau, Phương Khải thấy một người mặc áo choàng đen khí tức u ám mang theo hai người, hung ác xông vào tiệm.
Tu sĩ mặc áo choàng đen nhìn thấy Nạp Lan Kiệt, lập tức trầm giọng nói:
- Muốn động thủ à? Giết ai?
- Có người muốn nháo sự sao?
Phương Khải đứng dậy từ chỗ ngồi.
- Giết ai?
Nạp Lan Kiệt ngẩn người.
- Tới giúp ta giết Thụ Đầu Mộc Quyền!
- Lão bản, kích hoạt ba cái tài khoản Diablo!
- Hử?
Ba người trợn trừng mắt, đứng ngây ngốc nhìn Nạp Lan Kiêt.
- Ặc...?
- Nói chuyện con mẹ nó kiểu này là kiểu gì?
Phí sau Nạp Lan Kiệt, tất cả biểu lộ của mọi người đều như gặp quỷ!
Phương Khải nghe xong, thấy giống như là không phải đến gây chuyện, mặt co lại, thầm mắng trong lòng:
- Bị quái ngược choáng sao? Giết quái có cần phải hung thần ác sát thế không?
-------------------
Ngoài tiệm, An Hổ Uy mang theo một tiểu đội tinh binh, đi cùng với hắn, là một tu sĩ mập lùn mặc pháp bào xanh nhạt, cùng một tu sĩ trung niên mặc trường bào màu đen.
- Lão An à!
Bộ Lôi mặc trường bào đen mở miệng:
- Ngươi nói cái Diablo kia có ý tứ như vậy thật không? Ngay cả Nạp... Vị kia cũng chơi?
- Đương nhiên!
An Hổ Uy cười ha ha nói:
- Hôm qua lão phu chơi 6 giờ, đã lên đến cấp 4! Còn có hai kiện trang bị hoàng kim!
Mấy người An Thành đi phía sau vẫn một mực im lặng.
Âu Dương Thừa thấp giọng nói:
- An bá bá, chúng ta đều có mấy kiện ám kim...
- Câm miệng!
Tu sĩ mập lùn trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nghe An bá bá ngươi nói! Tên hỗn tiểu tử ngươi thì biết cái gì?
Âu Dương Thừa:
-...
An Hổ Uy nhìn thấy tiểu điếm trước mặt, cười hắc hắc:
- Hai vị, đến!
An Hổ Uy vỗ ngực nói:
- Tinh nhuệ của lão phu đều là hảo thủ cấp 4, trên người có ít nhất một kiện trang bị hoàng kim, đợi chút nữa sẽ kéo các ngươi!
Hai người có chút ngượng ngùng:
- Sao dám làm phiền An huynh!
- Nhất định nhất định!
-...
Khương Tiểu Nguyệt ngồi trước quầy, trợn mắt há mồm nhìn hết người này đến người khác không ngừng đi vào quán net.
Người chơi dầy dặn kinh nghiệm thì không cần phải nói, ví dụ như bọn người Tống Thanh Phong, đến từ sớm, đều tự giác giao tiền 6 giờ chơi cộng thêm một chai Sprite, về phần người mới chơi...
Khương Tiểu Nguyệt chớp mắt:
- Đây không phải thành chủ sao?
Chẳng những hôm nay đến từ sớm, đã thế còn dẫn theo hai người?!
- Lão bản! Kích hoạt thêm hai cái tài khoản Diablo!
An Hổ Uy hô.
- Cộng thêm... Mỗi người một chai Sprite!
- Sprite?
Bộ Lôi với Âu Dương Chấn nhìn hai bình lưu ly lạnh buốt được tiểu la lỵ đưa, nhìn An Hổ Uy đầy kỳ quái:
- An huynh, sao đồ uống trong tiệm này lại đắt thế?
An Hổ Uy cười ha ha một tiếng:
- Đồ uống của tiệm này cực kỳ có ý tứ, ngươi nếm thử xem, đảm bảo so với rượu ngon ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các còn ngon hơn mấy lần!
- Có ngon như vậy không?
Hai người, mỗi người uống một ngụm, lập tức cảm thấy một loại cảm giác thoải mái chạy khắp thân!
Hai người cùng nhau giật mình!
- Cái đồ uống này...
Hai người nhìn nhau, có thể thấy được từ mắt đối phương hiện lên sự kinh ngạc.
- Rốt cuộc là có vị gì...?
Khương Tiểu Nguyệt vô cùng hiếu kì, cái miệng nhỏ chóp cha chóp chép.
- Làm sao ai cũng có cái biểu tình này? Chẳng lẽ lại uống ngon như vậy?
- Ha ha ha ha! Ta nói đúng không!
An Hổ Uy vỗ vai hai người:
- Trước khi chiến đấu thì uống một ngụm, phấn khởi vô cùng.
- Đồ tốt a!
Âu Dương Chấn vui vẻ nói:
- Có còn hay không, ta mua mấy thùng về?
- Ta cũng mua mấy thùng!
Bộ Lôi nói:
- Lão bản! Ngươi còn bao nhiêu chai Sprite? Cho ta mua mấy thùng!
-...
Không nghĩ tới mấy tên này vừa uống một ngụm, liền có ý định mua mấy thùng Sprite, Khương Tiểu Nguyệt bắt chước giọng điệu của Phương Khải, kinh bỉ nói:
- Giới hạn mỗi người mỗi ngày một chai!
- Làm sao lại có quy định như thế?
- Làm gì lại có quy định kỳ quặc như thế?
Hai người không cho là đúng:
- Đem lão bản của ngươi gọi tới đây cho ta, ta tự mình nói chuyện!
-...
Khương Tiểu Nguyệt im lặng, mấy người này là người nào? Đồ uống đắt như vậy, lại còn không thể tăng tiến tu vi, không bán cho lại còn không vui?
An Hổ Uy đã sớm biết biểu tình của hai người như thế này, cười nói:
- Hai vị bình tĩnh đừng nóng, quy định của tiệm này, ngay cả vị đại nhân kia cũng như thế, chúng ta chơi trò chơi! Chơi trò chơi!
- Ặc... Như vậy sao?
Hai người buồn bực, ngay cả vị kia cũng không được uống nhiều, thì mình cũng không có lý do nào mà được mua hơn a....
Khương Tiểu Nguyệt càng hoài nghi, nhìn chằm chằm vào chai Sprite đang ở trong tay mấy người kia:
- Tên lão bản lòng dạ hiểm độc này sẽ không hạ độc bên trong đồ uống chứ?
- Đúng rồi, mấy tên hỗn tiểu tử..
Âu Dương Chấn một bên say mê uống Sprite, một bên nghe An Hổ Uy chỉ cách mở trò chơi, liếc mắt nhìn mấy phía:
- Làm sao không thấy người đâu?
Chỉ thấy ở dãy máy tính đối diện, Phúc Lão đập vào gáy mấy người:
- Mấy tên tiểu tử các ngươi sao bây giờ mới đến, chúng ta đã đánh tời phong giam tầng 3 rồi!
An Thành phiền muộn, loại chuyện như bị lão cha lôi kéo thảo luận về trò chơi nửa ngày ngươi có tin không?
- Đến rồi đến rồi! Mở cửa truyền tống cho chúng ta!
- MK, mấy người các ngươi lại không đợi ta!
Lý Hạo Nhiên vội vàng chạy từ ngoài vào.
- Đi đi! Đánh Andariel! Đánh xong sẽ qua phần thứ nhất!
- Mấy tên tiểu tử các ngươi nhanh lên!
Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt nhìn mấy người một chút:
- Làm lão phu chờ lâu!
- Ặc...
Hai người Âu Dương Chấn, Bộ Lôi nhìn nhau:
- Mấy tên hỗn tiểu tử này đều lăn lộn với vị đại nhân kia sao?
An Hổ Uy sờ mũi, lúng túng nói:
- Dường như bây giờ mấy tên tiểu tử kia cùng với vị đại nhân kia chuẩn bị đi đánh Andariel...
An Hổ Uy vừa thốt ra, mấy người lại càng thêm lúng túng, mấy người làm cha mà còn không sống tốt bằng nhỉ tử?
- Chúng ta nhanh!
An Hổ Uy có vẻ lúng túng nói:
- Đến lúc đấy lại đòi mấy tên tiểu tử này một ít trang bị quan trọng, nghe nói càng về sau càng khó, làm không tốt thì chúng ta không thể đuổi kịp!