Lúc anh còn chưa kịp quát cô, điện thoại di động kết nối Bluetooth của ô tô chợt đổ chuông, Hoàng Tử Bình nhấn nút nghe, là giọng nói kính cẩn của Phan Anh: "Tổng giám đốc Hoàng, khách hàng ở Việt Thanh đến sớm hơn một ngày, tôi đang gấp rút ra sân bay đón, sau đó sắp xếp khách sạn..."
Hoàng Tử Bình nhíu mày trong chốc lát: "Tôi biết rồi, đợi lát nữa rảnh tôi sẽ qua đó."
Lam Tuyết Giang nhìn đèn đỏ trước mặt, nhân lúc anh đang nghe điện thoại không chú ý tới cô nói: "Anh nhanh đi làm việc đi, em có thể đi xe buýt..."
Nói đoạn cô bèn yên lặng mở cửa xe ra.
"Lam Tuyết Giang!"
Hoàng Tử Bình kịp phản ứng lại, nhưng cô đâu còn trên xe nữa.
Đèn giao thông phía trước đổi sang đèn xanh, tiếng còi ô tô ở phía sau vang lên, mi tâm của Hoàng Tử Bình giật một cái, đành phải lái Land Rover đi về phía trước.
Lam Tuyết Giang sợ bị anh đuổi kịp, đến trạm bèn lên bừa một cái xe buýt và ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Ráng chiều màu đỏ chiếu lên cửa kính xe, cũng phản chiếu bóng dáng cô.
Lam Tuyết Giang ảo não lắc đầu. Rốt cuộc cô đang buồn vì điều gì...
Đến ngày làm việc, sau khi tan làm Lam Tuyết Giang bèn đi tới bệnh viện.
Dường như là do đổi được phòng bệnh nên sắc mặt của bà ngoại càng ngày càng tốt, không giống như trước đây cứ vào buổi tối là bà lại không nghỉ ngơi được, ban ngày bà uống thuốc nên ngủ mê man, trông rất có sức sống.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai bà cháu trò chuyện về hồi cô còn bé, tràn ngập tiếng cười.
Lam Tuyết Giang đứng dậy, đỡ vai bà dậy: "Bà ngoại, bà cũng ngồi lâu rồi, để con đặt gối xuống cho bà nằm!”
Bà ngoại cười nói "Được", biết cháu ngoại hiếu thảo.
Lam Tuyết Giang cẩn thận dựng chiếc gối lên để nằm ngang và từ từ đỡ bà ngoại nằm xuống, cuối cùng cô cũng không quên cẩn thận sửa lại các góc, sợ điều hòa sẽ làm bà lạnh.
Lúc cô chuẩn bị rút tay lại, bỗng bà ngoại kêu lên: "Tuyết Giang! Con..."
Lam Tuyết Giang không hiểu gì, chỉ thấy bà ngoại trừng lớn mắt nhìn cô.
Cô theo ánh mắt của bà nhìn xuống và chết đứng tại chỗ.
Lúc cô cúi người xuống thì cổ áo bị hở ra, từng vết tím xanh nhỏ dưới xương quai xanh bị lộ ra.
"Con..."
Lam Tuyết Giang không nói nên lời, cô không biết phải giải thích với bà như thế nào.
Những vết bầm trên da cô đều là do Hoàng Tử Bình gây ra, buổi tối cái hôm cô đến tháng, tay cô đau đến mức như sắp gãy và bị anh hôn khắp người không sót chỗ nào. Mặc dù đã vài ngày trôi qua nhưng từ trước đến nay da cô mỏng nên bình thường nếu bị va vào chỗ nào mà bị đỏ thì vài ngày cũng chưa mất hẳn.
Giờ cũng không phải là thời đại xưa cũ nữa rồi, quan hệ nam nữ đi sâu đến đầu thì cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ là...
Bà kéo tay cô cháu gái, định nói lại thôi: "Tuyết Giang, Con nói thật với bà ngoại đi, có phải con.... giống con gái nhà ông Trương ở nông thôn đó không?"
Câu tiếp theo còn chưa nói xong, nước mắt của bà ngoại đã trào ra.
"Không phải đâu bà ngoại!".
Trong lòng Lam Tuyết Giang trở nên căng thẳng nhưng không tìm được cách nào để phủ nhận.
Cô nhớ rất rõ chuyện của con gái nhà ông Trương ở nông thôn, dường như trong thôn không có ai là không biết.
Đến thành phố chưa được hai ngày, cô ấy đã đi theo một người đàn ông ngang tuổi cha mình, ông ta ngoài có tiền ra còn có vợ và hai đứa con gái, hai vợ chồng ông Trương đến giờ vẫn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.. .
Thật ra nếu nghĩ kỹ thì cô cũng chẳng khác gì người ta.