Tới khi trả lại cho cô, anh nói lạnh lùng: "Tôi lưu lại rồi đó, từ giờ đừng nói là không tìm được số của tôi nữa đấy!"
“Vâng!” Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn biểu cảm thẹn thùng hối lỗi và thái độ nghe lời của Lam Tuyết Giang, khóe môi mím chặt của Hoàng Tử Bình dường như lại cong lên thành một nụ cười.
Lam Tuyết Giang khom người cởi dây giày, cô ngạc nhiên khi mở tủ giày ra, bên trong có một đôi dép lê nữ màu hồng.
Nhìn thấy nó, cô không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Bình đang bước vào, tim đập loạn xạ.
Nó không hề kêu lạch cạch trên mặt đất như trước, cũng không lỏng lẻo hay quá bóp chân, kích thước vừa phải.
Lam Tuyết Giang chợt nuốt khan nước bọt. Khi bước vào cửa, cô đi theo sau anh, hai người lần
lượt bước lên lầu.
Khi cô đi tới cửa phòng ngủ, Hoàng Tử Bình đột nhiên quay đầu lại hỏi cô: "Em đã mua đồ chưa?”
"Tôi mua nó... rồi..." Lam Tuyết Giang xấu hổ cập mắt xuống.
Hai chiếc hộp nhỏ nhét trong túi khiến cô đỏ mặt, tim đập chân run mỗi khi vô tình chạm phải nó trên đường đi.
“Tốt!” Hoàng Tử Bình mỉm cười đắc ý.
Và chỉ hai giây tiếp theo, anh đột nhiên vươn tay ôm cô lên.
"Gì vậy?!" Lam Tuyết Giang chợt sửng sốt kêu lên.
Ngay sau đó cô lại đành ngậm miệng lại, nhưng khuôn mặt thì càng ngày càng đỏ như cà chua chín, đặc biệt là khu vực từ hai gò má đến gốc mang tai.
Đôi chân dài miên man của Hoàng Tử Bình bước từng bước thật dài đi thẳng vào phòng ngủ.
Lam Tuyết Giang cảm thấy càng ngày càng khó nuốt nước miếng, không nhịn được nhắc nhở, "Khoan... tôi....còn chưa đi tắm!"
“Vậy thì tắm cùng nhau luôn.” Hoàng Tử Bình nhẹ giọng nói.
"Hả... Ừm..." Lam Tuyết Giang đầu thế trái lời nữa, theo thói quen ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng khoan đã... Cùng nhau tắm rửa? Lúc này cô mới nhận ra những gì anh ta vừa nói, và mắt cô bỗng mở to kinh ngạc.
Đã quá muộn để ngăn cản bước chân của Hoàng Tử Bình vào phòng tắm. Cô chỉ còn cách cố gắng vươn tay ra và chật vật bán vào khung cửa phòng tắm.
Nhưng dĩ nhiên sức nữ nhân yếu đuối chẳng thể chống lại một Hoàng Tử Bình cường tráng như thế.
Khi vòi hoa sen vừa mở ra, Hoàng Tử Bình cũng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Lam Tuyết Giang.
Rồi như không thể ngăn cản như ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, trong không gian nhỏ hẹp của Phòng tắm, Lam Tuyết Giang nhanh chóng bị lột sạch.
Ngón tay của Hoàng Tử Bình mân mê trên cơ thể cô như mân mê một cánh hoa, khiến toàn thân cô đều bất giác run lên.
Tiếng nước từ vòi sen chảy róc rách không ngừng, xen lẫn tiếng thở dồn dập của đôi nam nữ...
Sáng sớm, Lam Tuyết Giang cảm thấy hơi đói và bừng tỉnh dậy.
Hoàng Tử Bình tối hôm qua vẫn còn một vài việc cần làm, nên sau khi ra khỏi phòng tắm thì không ép cô phải lên giường ngay. Tuy nhiên, anh ta lại quên đóng rèm cửa, khiến ánh sáng ban mai vô tình tràn vào từ cửa sổ.
Vừa ngồi dậy, Lam Tuyết Giang đỏ mặt khi nhìn thấy tư thế ngủ của hai người.
Hoàng Tử Bình để nửa người cô nằm đè lên mình như nằm trên một cái gối.
Một cánh tay của anh đang ôm chặt lấy cơ thể của cô, và vị trí của lòng bàn tay đang bao phủ trên bờ mông trái mềm mại của cô...... .