Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường dây tạm dừng trong hai giây, rồi hai từ phát ra: "Xuống xe ngay!" 

“Hả?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên. 

Có tiếng còi xe vang lên, cô ngạc nhiên nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, lập tức trông thấy một chiếc Bentley màu đen đang đi theo, đèn xe không ngừng chớp nháy về phía cô. 

Lam Tuyết Giang đã từng ngồi trong chiếc xe này và biết rõ ai ở bên trong. 

Đặt chiếc điện thoại di động vừa cúp xuống, Lam Tuyết Giang đành phải nói với nam đồng nghiệp bên cạnh: "Xin lỗi, tôi đột nhiên có chuyện, anh có thể dừng xe bên đường được không?!" 

Nam đồng nghiệp dù rất khó hiểu nhưng vẫn cho xe dừng lại. 

Lam Tuyết Giang rối rít cảm ơn rồi mở cửa xe đi xuống. 

"Tuyết Giang chờ đã, túi của em!" 

Lam Tuyết Giang chưa đi được hai bước thì nam đồng nghiệp đã đuổi kịp từ phía sau. 

Cô gõ đầu tự trách sự đãng trí của mình, rồi đưa tay ra đón lấy, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đột nhiên có một chiếc xe khác chạy vụt qua bên cạnh cô, nhưng nam đồng nghiệp đã kịp thời đáp lại và đưa tay ra. 

“A, cảm ơn!” Lam Tuyết Giang nói. “Không có gì” Đồng nghiệp nam nhẹ nhàng cười. Lúc này chiếc Bentley màu đen phía sau đã dừng hẳn 

lại, tiếng còi liên tục vang lên inh ỏi. 

Không cần phải đoán thì chúng ta đều đã biết ai là người đang ngồi bên trong chiếc xe đó. Lam Tuyết Giang không dám chậm trễ, vội vã nói lời tạm biệt với đồng nghiệp nam của mình, rồi chạy về phía chiếc Bentley. Phan Huy, người đang ngồi trên ghế phụ lái lúc này, đang bước xuống xe và giúp cô mở cửa sau. 

Hoàng Tử Bình ngồi ở phía sau trong bộ vest mới toanh và cặp chân dài xếp chồng lên nhau. 

Dường như bữa ăn với khách hàng của anh ta vừa kết thúc, cà vạt đã bị tháo ra, áo sơ mi cởi hai cúc, lộ ra xương quai xanh hơi nhô lên, trong đôi mắt sâu thăm thẳm còn có dấu vết say rượu, men rượu quyện cả vào không khí trong xe.... . 

Lam Tuyết Giang chỉ nhẹ nhàng cúi xuống và ngồi vào trong, tự cài dây an toàn của mình. 

Cơ thể của Hoàng Tử Bình bỗng nhảy dựng lên, trong giọng nói trầm khàn vang lên một tia lửa điện khó chịu: "Vừa rồi hắn chạm vào tay nào?" 

Lam Tuyết Giang bất giác rùng mình bởi sự sắc bén trong giọng điệu của anh ta. 

Nhìn thấy Tử Bình nheo đôi mắt đen láy và chằm chằm nhìn cô, dường như có một con thú háo hức đang ẩn trong đôi mắt có vẻ lãnh đạm kia của anh ta. 

“Tôi hỏi sao không trả lời?!” Hoàng Tử Bình nghiêm nghị hét lên. 

Lam Tuyết Giang yếu ớt giơ tay phải lên, nói: "Là... tay này..." 

Khóe môi Hoàng Tử Bình lập tức chùng xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn bông. 

Ngay lập tức, anh ta nắm lấy bàn tay phải của cô và xoa mạnh không chút thương tiếc, 

Da tay mùa đông vốn đã khô ráp, lau mạnh như vậy càng thấy đau, nhất là với một lực quá lớn như thế, đội tay này, chỉ cần vài cái vuốt đã đỏ ửng lên rồi. 

Lam Tuyết Giang không chịu được, liền hét lên: "Có thể nhẹ hơn chút không, đau quá..." 

"Im lặng cho tôi!" 

Lam Tuyết Giang không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. 

Thật lâu sau, mu bàn tay và ngón tay bị cọ xát đã đỏ ứng lên, Hoàng Tử Bình mới có vẻ miễn cưỡng thỏa mãn, kéo cửa kính xe xuống, ném chiếc khăn tay ra ngoài như rác rưởi. 

Lam Tuyết Giang khẽ chạm vào bàn tay đau đớn, nhưng không dám nói nửa lời. 

Lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên. 

Cô lấy nó ra, và thấy trên màn hình hiện ra một cái tên rất nam tính. 

Lúc này Hoàng Tử Bình lại đang ôm sát eo cô rất thân thiết nên màn hình điện thoại của cô cũng vô tình lộ ra trước mắt anh ta. 

“Ai?” Hoàng Tử Bình cau mày hét lớn. 

Lam Tuyết Giang khẽ mím môi dưới, không dám nói dối; "Vừa rồi nam đồng nghiệp kia..." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK