Tiêu Đông Hoàng quen cửa quen nẻo, thoạt nhìn như thường xuyên đến đây, đẩy cửa phòng bao ra, Nguyễn Vinh tự nhiên cũng ở đó.
“Vẫn là Đông Hoàng có cách!” Nguyễn Vinh mỉm cười khi nhìn thấy cô.
Tiêu Đông Hoàng giật giật dây chuyền Phật trên cổ, quở trách cô: "Lam Tuyết Giang, em cũng thật là! Mấy ngày nay anh gọi em ra ngoài thì đều nói không rảnh.Anh Phong không dễ gì mới về nước. Chỉ có thể ở được vài ngày. Còn không biết quý trọng!".
"Uh, hai ngày nay em hơi bận ..." Lam Tuyết Giang lúng túng.
Phòng bao rất lớn, ngoài ba người ra thì không có
người nào khác, người phục vụ mang vào một ít đồ ăn.
Lam Tuyết Giang đi vào phòng vệ sinh, cách đó hơi xa, ở cuối hành lang.
Khi cô bước ra, cô vẫy vẫy những giọt nước trên tay, không để ý đến đường đi, không cẩn thận và phải ai đó.
"Thật sự xin lỗi..".
Lam Tuyết Giang vội vàng xin lỗi, ngước mắt lên thì phát hiện đó là Lam Tâm Như.
Gặp cô ta ở đây cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì nơi này là nơi các cô nàng nhà giàu thường hay ra vào, cô chỉ ngạc nhiên là Lam Tâm Như không ăn miếng trả
miếng giống như mọi lần gặp cô mà lại đưa tay ra đỡ cô: “Chị, chị không sao chứ?"
Lam Tuyết Giang vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Cô vô thức nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Hoàng Tử Bình.
Điều này khiến cô càng thêm kỳ lạ với phản ứng của Viên Lam Tâm Như lúc này, nhất là trên mặt cô ta từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, giống như thật sự có mối quan hệ chị em tốt với mình, nhưng chuyện này làm sao có thể.
Lúc trước ở Hoàng thị, trước khi Lam Tâm Như bị đuổi đi có nói câu "Lam Tuyết Giang, cô chờ đó cho tôi" vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
“Không sao đâu” Lam Tuyết Giang không dấu vết né tránh.
Lam Tâm Như không nói, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn không hề suy giảm.
Lam Tuyết Giang nhìn nụ cười quái lạ đó của cô ta thì có chút sợ hãi, lỗ chân lông trên cánh tay cũng nở ra.
Lam Tâm Như cầm chiếc túi hàng hiệu trên tay, ngọt ngào nói: "Bên này em còn có chút chuyện, chị chơi vui vẻ nhé!".
Nói xong câu này, hai người tách ra hai nơi.
Lam Tuyết Giang nhìn theo bóng lưng của Lam Tâm Như, sống lưng lạnh toát, trong lòng luôn có dự cảm
không hay rằng đối phương đang làm chuyện gì đó xấu xa.
Lam Tâm Như đi thẳng đến chỗ khúc quẹo không ai thấy, cô ta dừng bước.
Đứng ở đó là một chàng trai trong trang phục bồi bàn, trông như đến từ vùng nông thôn, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời: "Làm như vậy không sao chứ?"
Lam Tâm Như trợn to hai mắt: "Bảo cậu đi làm thì đi đi, ở đâu ra mà lắm lời thế!"
Trở lại phòng bao, Nguyễn Vinh cười hỏi cô: "Sao lại chậm như vậy?".
Anh vẫn luôn như vậy, tuy rằng nét mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, nhưng khi cười lên, cái loại cảm giác kinh khủng đó không còn nữa, mà giống như ánh mặt trời ấm áp giữa những ngày mùa đông lạnh lẽo, hơn nữa mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều kiên nhẫn và dịu dàng như thế.
Lam Tuyết Giang đột nhiên nghĩ đến Hoàng Tử Bình. Nếu là anh, lần nào anh cũng quát lên với cô.
Lam Tuyết Giang giải thích: "Vừa nãy không cẩn thận va vào người ta."
“Lam Tuyết Giang, em lúc nào cũng như vậy!” Tiêu Đông Hoàng ngồi bên cạnh anh ấy nói chen vào, phối hợp cười lớn:“Anh Phong, để em nói cho anh biết, lần trước cô ấy còn đi vào phòng vệ sinh nam!
" " Lam Tuyết Giang lúng túng.