Khẽ thở dài, Lam Tuyết Giang cũng đi theo, chẳng qua vấn đề vị trí, bên cạnh cô là bàn cà phê, túi xách giấu
đằng sau lộ ra, đồ vật bên trong cũng rơi ra, một tiếng “leng keng” nhỏ.
Sợ bị anh phát hiện, cô vội vàng quay người lại tìm.
Nhưng đã không kịp, Hoàng Tử Bình duỗi cánh tay dài ra tò mò: “Đây là gi?” .
“Ấy...” Lam Tuyết Giang vòng vo.
Hoàng Tử Bình ước lượng chiếc hộp vuông trong tay, lớn hơn lòng bàn tay một chút, bởi vì dùng giấy dai màu nâu bọc lại, cũng nhìn không ra món đồ bên trong là gi.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, mày rậm nhướn cao:“Quà sao?”.
Lam Tuyết Giang không hé răng, gương mặt tỏ vẻ túng quẫn.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể nhìn anh xé ra từng tầng giấy dai một, trái tim cũng bởi vì căng thẳng mà đập thình thịch.
Sau khi mở hộp ra, bên trong là dao cạo râu chạy bằng điện.
Lúc Hoàng Tử Bình nâng tay, còn kèm theo tiếng vui sướng: “Không phải nói không chuẩn bị gì cả sao?”
Hàng mi Lam Tuyết Giang run rẩy, ngượng ngùng thầm nói: “Vừa nãy mấy túi Phan Anh xách đều là hàng hiệu, tôi còn nhìn thấy chìa khóa xe, chuyện này khiến tôi xấu hổ không lấy ra được...”
Trước đó cô xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng vẫn mua quà cho anh.
Gọi điện cho bạn dò hỏi, đề cử là cái bật lửa hoặc dao cạo râu, đưa cái trước quá mập mờ, nên chọn ý kiến sau, lúc nghỉ trưa cô dành ít thời gian ăn cơm chạy đến cửa hàng mua.
Lam Tuyết Giang nói rõ xong ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt sâu xa kia.
Đôi mắt đó vẫn sâu xa như giếng Cổ, nhưng lại thêm vài tia ánh sáng hiếm thấy, ánh sáng ấy quá xa lạ cũng quá rực rỡ, khiến người ta không nhịn được mà nghiên cứu tìm tòi, lại sa vào lúc nào không hay.
Lam Tuyết Giang nhìn sang hướng khác, tâm trí có chút rối loạn.
Cô giả vờ bình tĩnh đứng lên, cố gắng nói lái sang chuyện khác: “Đây là nhãn hiệu hàng nội địa, xưa nay tôi chưa từng mua thứ này, cũng không hiểu, nhân viên cửa hàng đề cử giúp đỡ, cũng không biết anh có thích hay không...”
Nói xong đưa tay muốn giải thích chức năng với anh.
Chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm tới thì đột nhiên bị anh né tránh.
“Đừng động, của tôi!” Hoàng Tử Bình nhíu đôi hàng mi, nghiêng nửa người.
Lam Tuyết Giang khẽ run, không ngờ anh sẽ phản ứng lớn như vậy, há miệng, đã nhìn thấy anh nắm chặt dao cạo râu trong tay, đi lên lầu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Mà trong lúc lên lầu, anh vẫn luôn cúi đầu.
Tắm xong, Lam Tuyết Giang nằm trên gối không bao lâu, đã bị anh kéo qua rồi đặt dưới thân.
Lúc anh hôn xuống, cô cũng cùng hòa tan.
Xé bao cao su vứt xuống đất, khuôn mặt Hoàng Tử Bình cúi xuống: “Gọi tên tôi”
“A... Hoàng Tử Bình...” Lam Tuyết Giang liếm môi, dịu ngoan nghe theo.
Chỉ bởi vì anh nói mình là người đầu tiên, luôn cảm thấy đầu lưỡi cũng run theo.
Ánh mắt Hoàng Tử Bình càng đỏ:“Gọi lần nữa!” “Hoàng Tử Bình...”
“Tiếp tục!”.
“Hoàng Tử Bình...”