Lam Tuyết Giang cúp điện thoại, cô vẫn còn thấy sợ sệt.
Cả ngày làm việc bù đầu, buổi họp sáng sớm vừa kết thúc thì Nguyễn Vinh nhắn tin bảo cô rằng anh ấy đã ăn cháo rồi, anh ấy còn đặc biệt gửi ảnh nồi cháo trống không cho cô, cô nhắn lại dặn anh nghỉ ngơi cho tốt rồi quay lại nhập tâm công việc.
Khi sắp tan làm là lúc thảnh thơi nhất mỗi ngày.
Công việc đã được hoàn thành kha khá rồi, đồng nghiệp ở xung quanh bắt đầu làm những việc vặt, nhóm đàn ông phần lớn hay bàn chuyện xe CỘ, còn phụ nữ cơ bản toàn nói chuyện đồ trang điểm và những đồ hiệu, đặc biệt là bàn về nhãn hàng nổi gần đây.
Có người vỗ ghế của cô, người đồng nghiệp nữ bên cạnh ghé lại gần:“Tuyết Giang, có phải cô từng đeo vòng
LI
CỔ chìa khóa của Tiffany & Co rồi đúng không, cho chúng tôi xem chút đi!:
“Ấy, cái dây chuyền đó của tôi là hàng fake loại một mà...” Lam Tuyết Giang ngượng ngùng.
Hoàng Tử Bình tặng cô dây chuyền từ lâu rồi đến bây giờ cô vẫn lo lắng sẽ bị người ta cướp đi mất.
“Không sao, đồ fake cũng muốn xem!” Đồng nghiệp nữ vẫn không hề quan tâm mà nói.
Lam Tuyết Giang thấy vậy thì cũng ngại từ chối, cô giơ tay tháo chiếc dây chuyền xuống, khi sờ lên cổ thì thấy kinh ngạc trong lòng.
Cảm giác lành lạnh không còn nữa.
Lam Tuyết Giang chợt hoảng loạn, trái tim cô như rơi thẳng xuống vực, từ trước tới nay cô luôn cẩn thận đeo và giấu trong cổ áo, nhưng sao bây giờ sờ mấy lần rồi mà chẳng thấy gì hết.
“Về sau đi đến đâu cũng phải đeo nó!” “Lúc nào cũng phải đeo nó trên cổ!” “Đi tắm cũng không được tháo ra!”
Mệnh lệnh của Hoàng Tử Bình vang vọng bên tai, Lam Tuyết Giang thấy hoảng loạn.
Lúc này đã sắp tan làm, tất cả các đồng nghiệp ở xung quanh bắt đầu đứng dậy thu xếp đồ đạc, cô cũng chỉ đành đi theo bọn họ ra khỏi phòng làm việc.
Cô chậm rãi bước đi định nghĩ cách trốn tránh, nhưng con Land Rover màu trắng vẫn đỗ chình ình ở bên đường.
Trong phòng bếp, tiếng nước chảy ngừng lại sau đó đèn tắt ngúm.
Lam Tuyết Giang chẫm rãi đi ra nhưng không đi vào phòng khách mà cô chỉ dừng ở đó, cô liếc Hoàng Tử Bình đang hút thuốc trên ghế sô pha, cô ngập ngừng một lát rồi nó:“Này, tôi lên tầng tắm trước đây...”
Hoàng Tử Bình nhíu mày nhìn bóng lưng ủ rũ đi lên tầng của cô.
Từ lúc đón cô từ công ty thì có thể thấy rõ cô có gì đó không ổn
Khi mua thức ăn thì cô cũng mua rất nhanh chứ hầu như chẳng chọn gì cả, sau khi đi vào nhà thì cô xách thẳng thức ăn vào phòng bếp, sau đó cả quá trình nấu nướng cô đều cúi đầu, mỗi lần chạm mắt với anh thì đều hoảng loạn tránh đi.
“Xuống đây đi” Anh nói với cô. “.. Sao thế?” Lam Tuyết Giang dừng lại. “Xuống đây!” Hoàng Tử Bình lặp lại.
Giọng điệu toát lên sự trầm thấp rõ ràng, Lam Tuyết Giang rời tay khỏi lan can cầu than rồi trầm mặc đi xuống.
Trong cả quá trình thì đôi mắt thâm sâu của Hoàng Tử Bình vẫn luôn nhìn chằm chằm cô từ đầu đến cuối, điều này khiến cô thậm chí đứng còn không vững.
“Sao em mãi không cởi áo khoác thế?”
Ánh mắt Lam Tuyết Giang lấp lánh: “Điều hòa lạnh quá, tôi lên tầng rồi cởi...”
“Cởi bây giờ đi!” Hoàng Tử Bình phẩy tàn thuốc.
Lam Tuyết Giang cắn môi, cô chỉ đành liều mình kéo khóa áo ra rồi vắt áo khoác lên tay.