“Ờ!” Tiêu Đông Hoàng đáp lại một cách thờ ơ, rồi
quay đầu nói với Lam Tuyết Giang: “Đi thôi!”
Cô chỉ đành gật đầu và đi theo anh ta, nghĩ đến người quản lý nhà hàng vừa rồi không ngừng cười khúm núm, cô càng hiểu ra rằng giờ đây Tiêu Đông Hoàng đã không còn là người lính nhỏ bé ngày nào.
Cánh cửa cảm biến phía sau Đông Hoàng lại quay, và hình như lại vừa có một vị khách bước vào.
Tiếng bước chân bình thản quen thuộc, nhanh nhưng không hỗn loạn, với sự điềm tĩnh và vững vàng của một doanh nhân.
Ngay sau đó, giọng nói nịnh nọt của quản lý nhà hàng lại cất lên: "Anh Hoàng, xin chào!"
Lam Tuyết Giang vô thức quay đầu lại.
Thứ cô nhìn thấy là dáng người cao lớn của Hoàng Tử Bình. Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm thắt cà vạt, Cổ tay áo đều là mã não đỏ được lựa chọn cẩn thận. Theo sau là trợ lý Phan Anh. Có vẻ như bọn họ cũng đến đây ăn trưa.
Vừa rồi là gã quản lý nhà hàng ở trước mặt Hoàng Tử Bình khua môi múa mép, thể hiện vẻ mặt đầy nét nịnh nọt rồi đích thân dẫn anh ta đi lên phòng ăn trên làu.
Lam Tuyết Giang nhận thấy so với lúc vừa rồi khi cô và Tiêu Đông Hoàng vào cửa, quản lý nhà hàng khi đối mặt với Hoàng Tử Bình có vẻ càng thận trọng lấy lòng hơn.
Cô không khỏi nhìn thêm một lần nữa khuôn mặt lãnh đạm mà hoàn mỹ tới từng chi tiết ấy.
Ánh mắt anh ta thờ ơ, có vẻ như anh ta đã quen với những lời xu nịnh như vậy. Ắt hẳn anh ta bằng lòng với sự giàu có và quyền lực, không phô trương và không bao giờ buồn chán.
Nhận ra rằng anh ta đã hoàn toàn đi khuất, Lam Tuyết Giang đành thu lại ánh mắt.
Mắt thấy Tiêu Đông Hoàng đã đi cách xa vài bước, cô liền đuổi theo.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tiêu Đông Hoàng lấy thực đơn một cách thành thục, vẻ như anh là khách hàng thường xuyên ở đây:
Lam Tuyết Giang cũng xem qua thực đơn. Không món nào trên đó dưới sáu chữ số. Đây là nhà hàng từ nhân nổi tiếng nhất ở Quảng Giang. Nếu không đặt chỗ sẽ không bao giờ có thể ngồi ăn ở đây.Vừa rồi, Lam Tuyết Giang chỉ là đơn giản xuống xe nên không để ý. Nếu không cô đã yêu cầu Tiêu Đông Hoàng đối nhà hàng khác cho vừa tầm với cô hơn rồi.
"Bữa này anh mời em, lần sau đến lượt em mời!"
Tiêu Đông Hoàng dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, uể oải nhướng mày nói.
Lam Tuyết Giang rất biết ơn và không từ chối điều đó, vì thực sự cố không đủ khả năng để chi trả cho bữa trưa hôm nay ở đây.
Tuy nhiên, cô không đáp lại câu nói phóng khoáng của anh. Quay sang người phục vụ Lam Tuyết Giang ngập ngừng nói muốn một ly nước đá. Nhưng khi Tiêu Đông Hoàng đóng menu lại, cô liền nghĩ đến hộp cơm cho bữa trưa trong văn phòng của cô, không rau, không thịt mà chỉ có ít nước dùng.
Ngay khi người phục vụ rời đi, Tiêu Đông Hoàng đã bắt đầu nói đùa:
"Sao em vẫn như trước như vậy? Thật thà để người ta bắt nạt!".
Lam Tuyết Giang có chút xấu hổ, biết anh đang đang ám chỉ chuyện của mình đêm qua.
Nói đến chuyện đêm qua, cô không khỏi nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng đã lướt qua mình...
Hai tay vô thức nắm chặt, Lam Tuyết Giang vội vàng bưng ly nước lên, nhấp ngay một ngụm cho tỉnh táo đầu óc:
"Cảm ơn anh chuyện tối hôm qua!"
Tiêu Đông Hoàng cũng nâng cốc nước lên. Sau khi đặt xuống, anh dừng một chút rồi ngập ngừng nói:
"Thật ra... tối hôm qua khi nhìn thấy em ở quán rượu, anh đã tưởng mình nhìn nhầm! Anh còn tưởng rằng em đã cùng Anh Vũ đi Mỹ..".
Khi cái tên được nhắc đến lần nữa, trái tim Lam Tuyết Giang mơ hồ nhói đau.
Tất nhiên cô đã chuẩn bị tâm lý khi gặp lại Tiêu Đông Hoàng, ắt hẳn cái tên đó đương nhiên sẽ được nhắc tới.
Lúc đó Tiêu Đông Hoàng thường hay trêu chọc cô, nhưng anh cũng giúp đỡ có rất nhiều. Khi cô bị lũ choai choai hàng xóm bắt nạt, anh sẽ đứng lên giường cao mũ lưỡi trai nói thật cao giọng: Em là người của Anh Vũ, vậy đương nhiên anh phải che chở cho em rồi!
Mỗi lần nghe những lời như vậy, cô đều đuổi theo lùa anh một chặp vì xấu hổ và khó chịu, tới tận khi người đó nhìn thấy cô thì cô mới đỏ mặt chạy về nhà...