Đến khu vực Hoàng Tử Bình ở, Lam Tuyết Giang dừng lại một lúc lâu, nhìn những tòa nhà cao tầng rải rác và tự hỏi không biết là anh ta ở đâu. Chết tiệt, cô lại có thói quen xóa lịch sử cuộc gọi nên không còn số của anh ta.
"Tại sao giờ này còn chưa tới?"
Nửa giờ sau, Hoàng Tử Bình gọi với giọng điệu không mấy thân thiện.
Lam Tuyết Giang nhìn bóng lưng của cô trên mặt đất, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, nói một cách đáng thương, "Tôi quên mất tòa nhà anh ở là tòa nhà nào
rồi..."
Trong màn đêm, một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện.
Có vẻ như Hoàng Tử Bình đã về nhà được một lúc rồi, bộ vest thường ngày đã được thay, mặc một chiếc quần tây màu xám than với áo sơ mi trắng cổ tròn bên trên, tay cầm chìa khóa, bước đi phát ra âm thanh lanh lành.
Lam Tuyết Giang chưa từng thấy Hoàng Tử Bình tràn đầy sức sống như vậy, cô không khỏi sững sờ ở đó.
Cô đã không thể phản ứng gì cho đến khi anh ta bước tới và cái bóng đen cao lớn của anh ta bắt đầu bao trùm lấy cô.
Lam Tuyết Giang muốn đứng lên ngay, nhưng cũng không thể động đậy được, điều này chỉ khiến anh ta khinh thường.
Hoàng Tử Bình cất chìa khóa vào trong túi, vừa nhìn thấy cô còn cách đó không xa, anh ta liền ngồi dưới bóng đèn như một cậu trai vừa bị người yêu bỏ rơi. Rồi anh bắt đầu chớp chớp đôi mắt đẹp đẽ của mình về phía Lam Tuyết Giang, trông thật ngây thơ hết sức.
"Em định ngồi đó bao lâu nữa?".
"..." Lam Tuyết Giang im lặng và không hề nhúc nhích.
1
“Vẫn còn chưa dậy được sao?!” Hoàng Tử Bình sốt ruột nói.
Lam Tuyết Giang hơi co vai lại, khuyu gối định đứng dậy, nhưng hai chân tê dại khiến cô lắc lư, "Chân của tôi tê dại..."
Hoàng Tử Bình tối sầm mặt lại, vươn tay định chạm vào người cô.
Cả hai chân Lam Tuyết Giang bỗng run lên bần bật, cuối cùng thì cảm giác tê dại cũng biến mất, cô thở phào như thể vừa sống lại.
Lúc này, Lam Tuyết Giang bắt đầu trở nên căng thẳng, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó:"Xin lỗi, tôi không muốn đến muộn. Thực ra tôi đã đến khá sớm rồi! Nhưng lại quên mất là tòa nhà nào."
“Ngốc!” Hoàng Tử Bình nói, “Không biết gọi điện cho tôi sao?
"Tôi..." Lam Tuyết Giang lại ấp úng.
Hoàng Tử Bình khẽ nheo lại đôi mắt đen sắc lạnh, "Hử? Em vẫn chưa lưu số điện thoại của tôi sao?"
"..." Lam Tuyết Giang đã hoàn toàn cứng họng và không biết nên trả lời thế nào.
Sắc mặt Hoàng Tử Bình càng trở nên u ám hơn trước, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt trước khi quay lưng lại bước đi dẫn đường.
Lam Tuyết Giang nhìn bóng lưng cao lớn nghiêm nghị của anh ta lúc này giống như một dã thú vừa bị bóng đêm chọc tức. Cô sợ hãi không dám tiến lên. Mãi đến khi anh ta đi trước được vài bước mới quay lại trầm giọng nói với cô, "Còn không theo kịp sao?"
“Vâng!” Tuyết Giang nặng nhọc nói.
Khi vừa đóng cửa lên lầu, điều đầu tiên Hoàng Tử Bình nói với cô là: "Mau đưa điện thoại cho tôi."
Lam Tuyết Giang không dám chọc tức Con sói thêm nữa, liền ngoan ngoãn lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa nó cho anh với thái độ cực kỳ cung kính.
Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại, Hoàng Tử Bình lướt nhanh những ngón tay mảnh khảnh trên màn hình.