Đột nhiên cô nghĩ đến một cậu bé cũng đang ở bên kia bờ đại dương, ngay cả lông mày với dáng hình cậu bé cũng thật giống, trong lòng khẽ rung động, và cô sờ sờ đầu cậu nhỏ, nói: "Được rồi!"
Sau đó, Lam Tuyết Giang quay lại và chọn một ly nước bưởi ít đường.
Khi vừa chuẩn bị bưng nó ra, cô bỗng nghe thấy một tiếng “roẹt” nhỏ, sau đó là tiếng một mảnh vải lớn bị xé rách.
Phần thân dưới của Lam Tuyết Giang chợt mát lạnh, nhận ra có chuyện gì đó không ổn, cô vội vã quay người lại thì đã muộn, thân váy của cô đã rủ xuống như lá chuối rách, mềm mại buông thõng trên mặt đất, cậu nhóc dường như đã đạt được mục đích trêu chọc của mình, cười khúc khích và bịt miệng bỏ chạy. "Hahahaha!"
Lam Tuyết Giang sững sờ, đứng như trời trồng, cô không thể kêu lên, và tất cả mọi người cũng nhanh chóng nhìn sang.
"Nhìn cô ta kìa, thật đáng xấu hổ!" "Nếu tôi là cô ta, tôi chỉ muốn nhảy xuống sông cho
rồi!".
“Trơ trẽn..”
Trong đám người ồn ào náo nhiệt, Hoàng Tử Bình cũng đang cau mày nhìn chằm chằm về phía cô, dường như có làn sương mù bốc lên trong quầng mắt đỏ thẫm, nhưng anh ta cố không thể hiện ra, chỉ liếc mắt nhìn trợ
lý bên cạnh.
Chiếc váy bị xé toạc phần hông, bị cậu bé lừa xé mất mảnh vải.
Lam Tuyết Giang vội vã thu người lại, cố lấy tay che được càng nhiều càng tốt. Cũng may là cô đã mặc một chiếc quần đùi nhỏ bên dưới chiếc váy dài, nhưng điều này không làm giảm bớt sự xấu hổ. Cô hoảng sợ với lấy chiếc khăn trải bàn bên cạnh để che thân.
Sắc mặt Tuyết Giang lúc này đã tái nhợt, những ánh mắt của người xem và tiếng cười nhạc chế giễu khiến cô càng thêm phần xấu hổ.
"Mau che lại đi!"
Có ai đó đứng phía sau bỗng dúi tay đưa cho cô một chiếc áo khoác nam. Lam Tuyết Giang quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, anh ta trông có vẻ rất đáng tin cậy. Cô nhanh chóng nhận ra người này chính là viên trợ lý ở bên cạnh Hoàng Tử Bình. Cô cảm kích nhận lấy chiếc áo kia và quấn nó quanh eo: "Cảm ơn...".
Đúng lúc này, những người phục vụ khác chạy tới và Vội vàng đưa cô rời khỏi hiện trường.
Sau bữa tiệc chiêu đãi, màn đêm dường như yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ở một góc cách không xa con tàu du lịch, có một chiếc thuyền khá tồi tàn đang trôi trên sông với hai mái chèo lủng lẳng.
Phan Huy nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng trước mặt, nói: "Cô Lâm, anh Hoàng cho cô mười phút để rời khỏi con tàu du lịch này!"
“Cái gì?” Lam Tâm Như còn chưa kịp cởi bỏ trang phục dạ hội, nghe được lời này đã vô cùng bực bội, “Không thể nào! Anh Tử Bình, anh ấy làm sao có thể ném tôi ra khỏi một con tàu tuần dương tốt như vậy, anh mau cút đi, tôi muốn đi hỏi thằng anh ấy!
"Anh Hoàng đã nói, chuyện hợp tác với cha cô anh ấy sẽ suy nghĩ lại”
Sắc mặt Lam Tâm Như lập tức thay đổi, anh ta nói vậy là có ý gì?
Nếu vì mối quan hệ của cô mà ảnh hưởng đến việc hợp tác kinh doanh của nhà họ Lam, Lam Thiên Hàn cha cô nhất định sẽ bóp cổ cô đến chết, Lam Tâm Như nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cô vẫn nhấc máy lên, nhìn trộm về phía chiếc thuyền tồi tàn, trong lòng vô cùng bực tức.
Cô thực sự phải xuống đó và quay về một mình sao?
Phan Huy vẫn lạnh lùng nhắc nhở:"Cô Lam, tôi phải tận mắt nhìn cô rời đi!"
Nghe câu này, Lam Tâm Như nghiến răng trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng cũng đành phải cởi giày cao gót và leo lên chiếc xuồng máy.
Cho đến khi thấy bóng chiếc thuyền máy chạy càng ngày càng xa và không có dấu hiệu sẽ quay trở lại, Phan Huy mới thở phào vì đã hoàn thành nhiệm vụ mà cậu
chủ giao cho khi chuẩn bị rời đi, anh chợt nghe thấy một giọng nữ tao nhã gọi phía xa: "Anh Phan!"
Phan Anh hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao cho, vừa định rời đi, liền nghe thấy một giọng nữ tao nhã cất tiếng: "Anh Phan Anh!"
Phan Anh quay lại và thấy Lam Tuyết Giang đang cầm chiếc áo vest mà anh vừa đưa cho cô đứng cách anh một đoạn.