Cho dù làm như vậy nhưng cũng không còn cách nào kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của cô.
Trần Ngọc Sơn đối diện đã đứng lên, trong tay anh ta ôm một nữ phục vụ yểu điệu, trong mắt hiện lên vẻ vội vàng:“Tử Bình, hai người định thế nào? Lên tầng thuê phòng hay về nhà”
Có vẻ như là cần giải quyết vấn đề gì đó...
Lam Tuyết Giang ngay lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại.
Hoàng Tử Bình hờ hững nói: “Về nhà.”
Nói xong, anh xách Lam Tuyết Giang đang ngồi trên sô pha lên.
Ra khỏi câu lạc bộ, tài xế lái chiếc Land Rover đang đứng đợi sẵn ở phía trước, anh ta mở cửa xe cho bọn họ.
Bộ dạng của Hoàng Tử Bình giống như say rượu, nhưng bước chân anh vẫn rất rõ ràng, tuy nhiên anh cứ thích dựa toàn bộ cơ thể mình lên người cô, đến lúc xuống xe, nửa vai Lam Tuyết Giang đã tê dại.
Trước tiên cô đi tắm rửa, sau khi tắm xong thì xuống dưới nhà lấy một cốc nước mật ong.
Khi cô trở về phong ngủ, Hoàng Tử Bình đã tắm rửa xong, anh đang gối lên cánh tay nằm ngửa ở trên giường.
Trên người anh chỉ cuốn mỗi chiếc khăn tắm, trên lồng ngực rắn chắn vẫn còn vài giọt nước chưa được lau khô, dưới ánh đèn, thật sự khiến cho người ta muốn phạm tội.
Lam Tuyết Giang đi đến, đặt cốc nước mật ong lên cái tủ đầu giường cho anh.
Cô đang định đi vòng sang đầu bên kia cường lớn thì Hoàng Tử Bình vươn tay nắm lấy cổ tay cô, anh không tốn nhiều sức đã ôm được cô đặt sang bên cạnh, hai bàn tay ôm lấy eo cô.
Lam Tuyết Giang thở hổm hển một chút, cằm bị ép đặt lên vai anh.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn Hoàng Tử Bình.
Cô nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của anh nhắm chặt, ánh đèn chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhìn anh có chút mệt mỏi.
“Không có lương tâm, hôm qua tôi mệt đến mức eo muốn gãy!”
Lam Tuyết Giang nhớ đến lời anh nói lúc ở hội sở giải trí, hai tai lập tức đỏ ửng.
Anh rất mệt mỏi sau khi làm loại chuyện này...
Cảm giác được lòng bàn tay anh đang xoa xoa eo cô, Lam Tuyết Giang liếm môi một cái, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không được thì đêm nay đừng làm...”
“Em nói ai không được?” Hoàng Tử Bình đột nhiên mở to hai mắt.
Lam Tuyết Giang bị ánh sáng trong mắt anh dọa sợ, lập tức hối hận.
“Ý của tôi là...”. “Để tôi cho em biết tôi có được hay không?”
Hoàng Tử Bình nghiến răng, không cho cô cơ cơ hội nói chuyện, anh trở mình xé rách xiềng xích trói buộc hai người.
Dường như là để chứng minh anh có được hay không, anh giày vò cô đến tận nửa đêm mới bằng lòng tha cho cô.
Hậu quả của việc túng dục quá độ chính là hai chân Lam Tuyết Giang giống như dẵm trên bông, bước đi nhẹ nhàng.
Bọn họ hình như làm chuyện đó quá thường xuyên...
Trên xe bus, Lam Tuyết Giang dùng điện thoại lên mạng tra những tác hại của việc túng dục quá độ, quả thật vừa xấu hổ vừa bối rối.
Đến bệnh viện, cơ thể của bà ngoại khôi phục khá tốt, vẻ mặt hồng hào, có thể tự mình xuống tầng đi dạo.
Lam Tuyết Giang đỡ bà cụ trở lại phòng bệnh, bà ngoại nói với cô: “Tuyết Giang, bà muốn trở về quê mấy hôm”.
“Ở nông thôn ạ?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên. “Ừm” Bà ngoại gật đầu, sau đó thở dài nói: “Tôi hôm qua bà mơ thấy ông nội cháu, nhớ lại khoảng thời gian còn sống với ông ấy ở nông thôn, bà ở bệnh viện hơn một năm rồi, thực sự rất nhớ quê hương!”