Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tuyết Giang ăn xong thì đứng dậy, không chút dấu vết nhét điện thoại vào túi áo: "Em đi vệ sinh!" 

Sau khi vào một trong các vách ngăn toilet và đóng cửa lại, Lam Tuyết Giang mới lấy điện thoại ra. 

Trên màn hình hiện rõ ba cuộc gọi nhỡ đều là của cùng một người, cô nuốt nước bọt, lúc cô vừa chuẩn bị gọi lại thì Hoàng Tử Bình lại gọi đến, mạnh bạo giống như con người của anh vậy. 

"...Alô?" 

"Sao không nghe điện thoại!" 

Đúng như dự đoán, giọng điệu của Hoàng Tử Bình rất hung hăng. 

Lam Tuyết Giang nói dối: "Tôi không nghe thấy ... sao vậy?". 

“Đến đây” Hoàng Tử Bình ném cho cô hai chữ. 

Lam Tuyết Giang rũ tay xuống: "Hôm nay tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi..." 

“Tối hôm qua một sao?” Hoàng Tử Bình trêu ghẹo. "Ừm .." cô đáp. 

“Tiến bộ!” Hoàng Tử Bình cười nhẹ quát cô, dừng lại một chút, không từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không đến sao? 

Lam Tuyết Giang vội vàng nói: "Tôi ngủ rồi!" “Thôi bỏ đi.” Hoàng Tử Bình cúp điện thoại. Như thể SỢ anh sẽ gọi lại, cô dứt khoát tắt máy. 

Lam Tuyết Giang nhắm mắt lại, cúi đầu, lòng bàn tay ẩm ướt toàn là mồ hôi. 

Trở lại phòng bao, Tiêu Đông Hoàng đang ngồi đối diện với cô, cau mày hỏi: "Lam Tuyết Giang, em không sao chứ?" 

Lam Tuyết Giang lắc đầu. 

Thấy ánh mắt của Nguyễn Vinh nhìn qua, cô vội vàng mỉm cười: "Không sao mà..." 

Lam Tuyết Giang cũng không biết tại sao mình lại nói dối Hoàng Tử Bình qua điện thoại. 

Cho dù là Tiểu Ngô, đồng nghiệp năm trước kia của 

cô, hay là Tiêu Đông Hoàng, cô đều có thể thẳng thắng trước mặt anh, nhưng cô với Nguyễn Vinh ở chung một chỗ, cô không dám nói, cô luôn cảm thấy mình đang phản bội anh ... 

Buổi tối, Nguyễn Vinh bắt taxi đưa cô về. 

Tiêu Đông Hoàng uống hơi nhiều, vừa ra khỏi nhà hàng liền rung chân gọi tài xế rồi về trước, So ra thì Nguyễn Vinh cũng uống không ít, nhưng anh biết kiểm soát lượng đồ uống vừa phải, trong ánh mắt rất tỉnh táo. 

Lam Tuyết Giang hiểu rõ nhất, sống nhiều năm trong quân ngũ, anh luôn là người kỷ luật. 

Ban đêm gió mát, Nguyễn Vinh khoác chiếc áo khoác gió mỏng lên người cô, giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy. 

Trong lòng Lam Tuyết Giang run lên, mở miệng nói: "Anh Nguyễn Vinh, năm đó thật ra là em..." 

Cô muốn nói với anh rằng cô không đến sân bay như đã hẹn vì bà ngoại cố không đồng ý, tâm trạng bà quá kích động nên đột nhiên phát bệnh tim và phải đưa đến bệnh viện, vì sợ bà ngoại đau lòng nên cô luôn một mực trốn tránh anh. 

Nhưng bây giờ mình... 

“Chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa.” Nguyễn Vinh cười ngắt lời, ánh mắt rất dịu dàng. 

"Em.." Cổ họng Lam Tuyết Giang có chút nghẹn ngào, 

Dường như cất chứa rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào. 

Nguyễn Vinh vỗ vỗ vai cô, VỖ về: "Em đừng nghĩ nhiều, lên nhà nghỉ ngơi đi." 

“Được” Lam Tuyết Giang gật đầu. 

Nguyễn Vinh gọi cô lại trước khi cô xoay người đi, trong bóng đêm vẻ mặt anh có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tuyết Giang, ngủ ngon." 

Lam Tuyết Giang gật đầu và trả lời một tiếng "ngủ ngon".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK