Đầu ngón tay vuốt nhẹ lên mặt điếu thuốc, ra vẻ như lơ đãng liếc nhìn Phan Anh phía trước một chút: “Khụ.”
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Hoàng” Phan Anh quay đầu, dáng vẻ vừa nhớ tới nói: “Ông Đổng tập đoàn Đại Thương muốn mời ngài tới khách sạn họp mặt.”
“Hửm?” Hoàng Tử Bình nhíu mày. Phan Anh tận lực ngừng lại, mới mở miệng nói: “Ba
tuần sau không phải sinh nhật ngài sao, cũng là muốn mượn cơ hội để thân cận.”
Hoàng Tử Bình không để lại chút dấu vết nào nhìn bên cạnh một chút, khẽ nói “Ừ”
Lam Tuyết Giang khẽ cắn môi. Sinh nhật...
Thời gian nhanh chóng trôi, chớp mắt đã trôi qua cha tuần.
Lam Tuyết Giang ngồi trước bàn làm việc, trạng thái có chút mất tập trung, trên màn ảnh máy tính phản chiếu gương mặt thấp thỏm không yên của cô.
Hai tay gõ trên bàn phím mấy phút, cuối cùng cô vẫn đứng lên.
Lấy điện thoại đến phòng giải khát, bấm gọi cho bạn thân: “Cá con, là tớ”.
“Tuyết Giang, sao rồi?”.
Lam Tuyết Giang biểu lộ ra vẻ có chút không tự nhiên, do dự nửa ngày, mới hỏi:“Hức, nếu như là sinh nhật bạn khác phái của cậu, bình thường sẽ tặng quà
Lúc bóng đêm dần bao phủ, Lam Tuyết Giang xách túi đến khu nhỏ xa hoa.
Cho rằng đêm nay sẽ không nhận được điện thoại của Hoàng Tử Bình, không nghĩ tới anh vẫn gọi tới, bảo cô tới đây:
Tay đặt trên túi, khác với bình thường, có hơi phình ra.
Lam Tuyết Giang hít một hơi, vẫn còn hơi căng thắng.
Một chiếc xe con im hơi lặng tiếng chạy qua người cô, đột nhiên cửa sau xe mở ra, một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra, trực tiếp kéo cô vào trong xe.
Nếu là người khác nhất định cho rằng gặp phải cướp.
Lam Tuyết Giang ngã ngồi phía sau xe, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm trầm lặng.
Trong Hoàng Tử Bình cầm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, có vẻ tâm tình dường như cũng không tệ lắm: “Từ xa đã nhìn thấy em, đi chậm như sên”.
“...” Lam Tuyết Giang không cãi với anh. Đây chính là lối vào khu nhỏ, Bentley giảm tốc lái vào.
Xuống lầu dưới, Phan Anh mở cửa sau xe, đến cấp xe và lấy ra hai túi xách tay:“Tổng giám đốc Hoàng, những món quà này tôi giúp anh cầm lên nhé?”
“Ừ” Hoàng Tử Bình hời hợt.
Đi vào thang máy, tầm mắt Lam Tuyết Giang liếc nhìn trong túi.
Bên trong muôn màu rực rỡ, đều là những chiếc hộp đóng gói tinh xảo, ký hiệu mặt trên đều là hiệu đắt giá xa xỉ, thêm nữa càng đáng sợ hơn chính là có một hộp nhỏ trong suốt phía trên, bên trong là chiếc chìa khóa xe hình con trâu đực.
Lam Tuyết Giang im lặng, giấu túi xách đằng sau. Vào cửa, Phan Anh đặt đồ ở sảnh rồi gật đầu rời đi.
Hoàng Tử Bình dường như không quá hứng thú, chỉ là quét mắt rồi kéo cà vạt đi vào trong, Lam Tuyết Giang thay giày rồi đi theo phía sau, vẫn giấu túi xách sau lưng, như sợ bị phát hiện.
Cởi áo khoác tiện tay phất lên lan can, anh khuyu chân ngồi trên ghế salon.
Cũng không mở ti vi, chỉ là khoanh hai tay trên đầu gối.
Ánh mắt sâu thẳm trầm lặng nhìn chăm chú cô một lát, thấy cô không có hành động gì, mày khẽ nhíu:“Hôm đó lời của Phan Anh ở trong xe em không nghe thấy?”
“Nói gì cơ?” Lam Tuyết Giang liếm môi. “Thôi quên đi.” Sắc mặt Hoàng Tử Bình tồi tệ.