“Ấy” Lam Tuyết Giang dè dặt quan sát như một cô VỢ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời: “Không phải anh nói là nếu chọc anh tức rồi, thì có thể chạy tới ôm anh hoặc hôn anh một cái sao...” .
Cuối cùng Hoàng Tử Bình cũng nhìn thẳng vào cô.
Nhưng sự u ám ở giữa đôi lông mày thì vẫn không thuyên giảm, đôi môi mỏng mím thành đường chỉ vẫn không động đậy.
Khi Lam Tuyết Giang tưởng cách này không có hiệu
quả và chuẩn bị thu tay về thì nghe thấy anh cứng ngắc nói một câu:
“Em còn chưa hôn!”
Được rồi, Lam Tuyết Giang chớp chớp mắt.
Cô chưa bao giờ chủ động hôn ai cả, lần này cũng chẳng quan tâm đến chuyện xấu hổ nữa, cô hít sâu một hơi rồi sau đó ghé môi vào.
Một tiếng “chụt” khẽ vang lên.
Khi rời đi thì khuôn mặt cứng ngắc của Hoàng Tử Bình đã thả lỏng hơn mấy phần.
Lam Tuyết Giang rủ mi xuống, nhẹ nhàng xin lỗi anh: “Xin lỗi...”
“Tôi không cố tình đâu! Tôi cũng không muốn làm mất nó, tôi khá là thích nó mà...”
“Em chắc chứ?” Hoàng Tử Bình nghe được nửa câu sau thì bàn tay đặt lên eo của cô.
“Ừ...”Vẻ mặt Lam Tuyết Giang rất thành khẩn, nguyên nhân chủ yếu là nó rất đắt.
Sợi dây chuyền nhỏ bé ấy mất mà cũng tổn hơn mấy trăm triệu nên đương nhiên cô rất tiếc. Hơn nữa cô đeo lâu như vậy thì ít nhiều cũng đã quen ở xương quai xanh có cảm giác lành lạnh, như thể chiếc chìa khóa ấy luôn được treo ở đó.
Sau khi đánh mất thì trong lòng cô rất hụt hẫng. Tay đặt trên eo cô nhéo mạnh một cái. Lam Tuyết Giang đau đớn kêu lên, sau đó anh lật
người đè cô xuống dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em to gan đánh mất mình thử xem, xem tội phạt em như thế nào!”
Ngày hôm sau vào giờ làm việc, con Land Rover màu trắng bằng băng trên đường.
Lam Tuyết Giang cúi đầu, cô dùng mũi chân vẽ từng vòng tròn lên thảm xe, rồi thi thoảng lại liếc trộm Hoàng Tử Bình ngồi bên cạnh.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy thì anh không hề nói câu nào hết, trông dáng vẻ dường như anh vẫn chưa hết tức giận.
Lam Tuyết Giang cũng không dám thở mạnh.
Dường như giống như tối qua, cô như một cái bánh bị anh lập đi lật lại ở trên giường, cho dù bị đau cô cũng không dám kêu than....
Không khí vẫn vô cùng bức bối, cuối cùng con Land Rover cũng dừng lại ở dưới tòa nhà.
Lam Tuyết Giang nghiêng đầu nhìn anh, rồi cúi đầu âm thầm tháo dây an toàn định im lặng chuồn đi, nhưng chuyện không như ý muốn của cô, cô lại bị người ta lại kéo giật lại.
“Thời gian nghỉ trưa tôi tới đây”
“Hả?”
Lam Tuyết Giang thấy khó hiểu.
Đôi mắt thâm sâu khó lường của Hoàng Tử Bình liếc cô, giọng nói anh vẫn hơi u ám:“Tôi bảo Phan Anh điều tra rồi, trung tâm thương mại MYKAI có bán đồ của hãng này.”
“.” Lam Tuyết Giang trợn tròn mắt.
Cô hiểu được ý tứ của câu nói này sau đó sự vui vẻ, kinh ngạc dâng lên khiến cô đắm chìm trong đó.
Cảm giác hụt hẫng bỗng chốc được thỏa mãn.
“Làm mất lần nữa thử xem!” Hoàng Tử Bình lạnh lùng “hừ” một tiếng uy hiếp.
“Ừm!” Lam Tuyết Giang gật đầu như con chó Pug, ánh mắt ngập tràn ý cười, cô sợ anh không tin nên còn giơ hai ngón tay lên:“Tôi thề!”.
Đến buổi trưa thì Hoàng Tử Bình vừa kết thúc cuộc họp ở gần đó nên đã lái xe đến sớm.
Vừa đỗ xe lại thì bỗng có bóng hình quen thuộc đi tới, con người đó mặc áo gió mỏng màu đen sau đó giờ tay gõ mặt kính.