“Ồ” Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.
Khi vừa cụp mắt xuống, trái tim không khỏi thêm rung động, hình như anh đã từng nói ngoại trừ cha mẹ anh ấy ra, cô chính là người đầu tiên gọi cả họ tên anh.
Trộm nhìn anh một cái, trong lòng như đang hét lên cái tên.
Hoàng Tử Bình.
Hai người đi dọc theo bờ sông hơn mười phút, Lam Tuyết Giang thấy anh cách bờ sông khá xa.
Cô nhớ tới cảnh từng cứu anh từ dưới sông lên thì bỗng nghiêng đầu hỏi anh:“Anh thật sự không biết bơi sao?”
“Ừm” Hoàng Tử Bình gật đầu, im lặng hai giây rồi mới nói: “Lúc nhỏ tôi nghịch phá bị chìm xuống nước.”
Cho nên anh có bóng ma tâm lý? “Ở đâu vậy?” Lam Tuyết Giang tò mò chớp mắt. “Trong bồn tắm” Hoàng Tử Bình rầu rĩ nói.
Khóe miệng Lam Tuyết Giang cứng đờ sau đó không nhịn được cười.
Mặc dù lúc nhỏ từng chìm trong bồn tắm nên sự nước, thật sự không phù hợp với hình tượng một vị tổng giám đốc bá đạo của anh bây giờ.
Hoàng Tử Bình nheo mắt đầy nguy hiểm, dường như còn có tiếng nghiến răng: “Em thử cười thêm lần nữa đi!”
Lam Tuyết Giang cố gắng nhịn cười nhưng khóe môi không chịu kiểm soát của cô, anh đen mặt kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn, nuốt toàn bộ nụ cười của cô vào trong: “Em còn cười?”.
“Không cười nữa, không cười nữa...”
Lam Tuyết Giang lắc đầu như trống bỏi, xấu hổ nhìn xung quanh có người hay không.
Ở quê không thể so sánh với thành phố, nếu có người nhìn thấy thì mấy ngày sau cô không dám ra ngoài nữa.
Sau khi Hoàng Tử Bình buông cô ra thì đứng im tại chỗ, điếu thuốc trong tay sắp cháy hết nhưng anh không hút nữa, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Lam Tuyết Giang không hiểu.
Hoàng Tử Bình liếc nhìn cô một cái nói: “Tôi đang nghiên cứu khả năng dã chiến ở chỗ này”
“...” Lam Tuyết Giang suýt nhảy dựng lên.
“Kết quả là không được” Giọng Hoàng Tử Bình có chút tiếc nuối.
Sao người đàn ông này luôn chứa những thứ này trong đầu vậy chứ!
Lam Tuyết Giang không thể tiếp tục thảo luận với anh được nữa, cô nhìn về phía khói bếp bốc lên từ những căn nhà mái bằng gần đó, cô vội vàng nói sang chuyện khác:“Chúng ta về thôi, ra ngoài lâu quá rồi, tôi không yên tâm để bà ngoại ở nhà một mình!”.
Lúc về nhà, bà ngoại đã uống thuốc và đi ngủ, vẫn chưa tỉnh dậy.
Lam Tuyết Giang nhìn đồng hồ, bắt đầu chuẩn bị nấu Cơm, cô lấy hai loại rau trong phòng bếp rồi mang ra sân nhặt.
Cô cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, luôn cảm thấy có bóng người qua lại trước cửa, dường như đang lén lút nhìn vào bên trong. .
Lam Tuyết Giang nhíu mày nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đa số ở quê đều là người quen, chắc ai đó đi ngang qua tò mò nhìn vào bên trong mà thôi, nhất là trước cửa nhà có một chiếc ô tô đậu ở đó rất hấp dẫn người khác.
Cô nhặt xong rau xong rửa sạch mang vào bếp bận rộn làm việc.
Khi cô vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hoàng Tử Bình đang dựa vào cửa phòng bếp, dáng người rất cao, dường như chỉ cần hơi nhón chân thì sẽ đụng đầu.