Vẻ mặt của Lam Tuyết Giang lúc này trở nên rất kiên định,"Tiêu Đông Hoàng, hãy nhớ rõ những gì anh đã hứa với em! Tuyệt đối đừng đề cập về em với anh ta!"
“Được rồi!” Tiêu Đông Hoàng bất lực gật đầu.
Lam Tuyết Giang thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thể kiềm chế được nỗi chua xót cứ trào dâng trong lòng.
"Nhân tiện, tối hôm trước em đã gọi cho anh..."
“A!” Lam Tuyết Giang chợt gõ đầu, “Suýt chút nữa em đã quên nói lời cảm ơn!
“Cảm ơn?” Tiêu Đông Hoàng tỏ ra khó hiểu sau khi nghe điều này.
Lam Tuyết Giang cũng sửng sốt khi nhìn biểu cảm trên mặt anh, nói: "Không phải là em đã gọi cho anh, và sau đó anh đã đến......"
"Anh đã phải đi gặp hai người đồng đội cũ vào ngày hôm qua. Họ đang ở trong một quán bar. Sau đó, bất ngờ anh lại nhận được một cuộc gọi của em. Em đã hỏi anh có thể giúp gì không. Nhưng anh chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã tự động tắt ngúm!"
Ngừng một lát, anh lại hỏi: "Tại sao em lại gọi anh tới giúp giữa đêm vậy?"
"Không có gì..." Lam Tuyết Giang chậm rãi lắc đầu.
Những thắc mắc trong lòng bỗng chồng chất cả lên, mọc nhanh vun vút như cỏ dại sau mưa.
Nếu không phải Tiêu Đông Hoàng? Vậy người đã giúp đỡ cô rốt cuộc là ai?
Lam Tâm Như là người đứng sau mọi chuyện, cô ta chắc chắn không tự nhiên nghĩ lại mà để cô đi. Hơn nữa, nữ cảnh sát cũng đã nói rõ ràng rằng có ai đó đến gặp cô ấy để xin bảo lãnh......
Vậy thì ai là người đã giúp cô?...
Bất giác, trong tâm trí Lam Tuyết Giang hiện ra hình ảnh của một người....
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lam Tuyết Giang rảnh rỗi nên tranh thủ đến bệnh viện sau khi kết thúc công việc bán thời gian.
Khi cô đến khu phòng bệnh, thấy bà ngoại vẫn đang say ngủ với một mũi kim ở mu bàn tay phải, màu da có vẻ hồng hào hơn một chút.
Ông lão bị bệnh phổi nằm ở giường bên cạnh cứ vài phút lại phải ho hai lần, dù đã kéo rèm ở giữa nhưng vẫn vô tác dụng, Lam Tuyết Giang chỉ có thể vỗ nhẹ vào cánh tay bà ngoại để không làm bà thức giấc giữa chừng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt bóng lên gương mặt cô.
Cô thậm chí không có nổi một phần mười số chi phí phẫu thuật lần hai của bà nội.Và điện thoại di động của Lam Thiên Hàn vẫn đang tắt.
Lam Tuyết Giang cảm thấy có một sức nặng vô hình đang đè lên vai mình, nhưng cô nhất định sẽ không gục ngã, cũng không thể gục ngã.
Mẹ Tuyết Giang cũng đã phải sống trong bệnh viện một thời gian trước khi kết liễu cuộc đời, người vợ bị VỢ nhỏ của chồng hành hạ đến kiệt sức, đêm không ngủ được, chỉ có thể dựa vào thuốc trong viện để duy trì sức lực.
Hồi đó, bà ấy thường nắm tay cô và nói rất nhiều, nhất là câu nói cuối cùng, nói xong liền hôn lên trán cô, đưa tiền mua bánh rán cho cô. Lúc đó cô còn ngây thơ chưa hiểu tại sao mắt mẹ cứ đỏ hoe, khi bật dậy quay lại thì đã thấy mẹ ngã xuống từ trên tầng cao.....
Lời cuối cùng mà mẹ cô đã nói trước khi tự sát là: “Tuyết Giang, từ giờ bà sẽ chăm sóc con!
Lam Tuyết Giang thận trọng tránh đi mũi kim trên
mu bàn tay bà lão, trong lòng thầm siết chặt bàn tay gần guốc.
Cô đã tự hứa với bản thân rằng nhất định sẽ không bao giờ để bà ngoại chịu khổ sở.Vì nuôi nấng cố, bà đã phải chịu khổ quá nhiều rồi! Đây cũng chính là điều cô làm vì mẹ mình.
Nghĩ đến đây, hàng lông mi trên mắt Tuyết Giang dần cụp xuống và trở nên ướt át, từ trên giường bệnh bỗng có động tĩnh truyền đến, sau đó là giọng nói thì thầm của bà lão: "Tuyết Giang, chúng ta xuất viện đi!"
Lam Tuyết Giang ngước mắt lên và thấy rằng bà cô đã thức dậy từ lúc nào, đôi mắt già nua đang nhìn cô cháu gái.
Cô vội vã lau đi lớp sương mờ trên lông mi bằng cách nghiêng đầu, giả vờ như lấy tay vuốt tóc.
“Không!” Lam Tuyết Giang lắc đầu vỗ vỗ tay bà ngoại:
“Bà ngoại, bà đang nói cái gì vậy? Thể chất hiện tại của bà phải điều trị trong bệnh viện. Bà không thể xuất viện. Khi nào bệnh của bà ổn định chúng ta sẽ nói chuyện đó!
"Bà nghe y tá nói rằng họ còn phải mổ cho bà sao?"