Kết thúc câu chuyện trò đùa cùng nhau thì anh lại trở về nhà với vẻ mặt buồn bã.
Anh chưa từng có cảm giác hụt hẫng đến như vậy trước giờ anh luôn vô cảm với mọi người xung quanh, điều đó làm cho anh có một quãng thời thanh xuân không mấy trọn vẹn.
Những đứa bạn cùng lớp không thích chơi với anh vì anh ít nói, họ luôn bắt nạn anh vơ vét tài sản vật chất của anh vì anh giàu.
Đó là lí do vì sao mà anh chưa có một mảnh tình dắt vai nào và cũng chẳng có nhiều bạn.
Bước vào phòng anh mở đèn lên cảm thấy hơi mệt định nằm ngủ trên giường một lát nhưng bỗng nhiên Cảnh Nguyệt từ đâu chạy đến ôm lấy anh, Tống Thiếu có hơi bất ngờ nên đã đẩy ngã cô ấy.
Cảnh Nguyệt ngã xuống thì cũng tự mình đứng dậy, thú thật trong lòng cô rất muốn kết thúc tháng ngày lấy lòng anh như này nhưng cũng là do ông ngoại của cô cho nên cô vẫn luôn nghe lời và làm theo những gì ông bảo.
Nhưng mà Cảnh Nguyệt lần này không còn kiềm chế được cảm xúc của mình đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Bao nhiêu năm lớn lên qua lại sống chung với Bạch gia nhưng Cảnh Nguyệt chưa bao giờ nhận được sự đồng tình nào từ Tống Thiếu.
Kể từ khi bị sắp đặt hôn nhân của mình Tống Thiếu đã dần chở nên khó tính và cũng hay cáu gắt vô cớ.
Trong lúc Tống Thiếu đang chìm vào giấc ngủ thì ở nhà Mễ, Mễ đang chuẩn bị đi thăm anh trai mình.
Mễ có hai người anh trai, anh cả là Lâm Ngự Thiên là một giám đốc của một công ty lớn ở bên nước D, còn anh hai cô là Lâm Ngự Thanh là một nhạc sĩ không có tên tuổi.
Mễ đang cầm chiếc gậy dò đường của mình sang phòng Ngự Thanh để lấy chiếc đàn ghitar của anh hai mình.
Tiếng Tiểu Tình ở dưới lầu cất lên.
" Tiểu Mễ nhanh lên."
Nghe được tiếng gọi của Tiểu Tình Mễ cũng cuống cuồng tìm cây đàn vừa trả lời Tiểu Tình.
" đợi mình một chút sắp xong rồi."
Bệnh viện là nơi mà Mễ rất ghét, cô đã ghé thăm nơi này rất nhiều lần rồi thậm chí cô còn phải ở đây hơn một tháng trời để điều trị.
Vào năm ngoái cô cũng đến đây để thăm ba cô lần cuối.
Bước vào phòng bệnh một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch thân hình gầy gò và mái tóc vàng kia đang ngồi trên giường, anh đang soạn lại bản nhạc của mình.
Tiểu Tình chơi với Mễ từ nhỏ nên cũng được mọi người trong gia đình cô coi như là người một nhà vậy, Tiểu Tình luôn nói dối về tình trạng hiện tại của Ngự Thanh.
Mễ vẫn rất hiểu tình trạng của anh mình thế nào, một người bệnh sắp chết thì sao sắc thái của người đó có thể tươi tắn được.
Ngự Thanh nắm lấy tay Mễ dặn dò.
" Tiểu Mễ, anh muốn mộ của mình sau này sẽ được trồng nhiều hoa xung quanh đó, để có hứng sáng tác nhạc hơn."
Đó cũng là nguyện vọng cuối cùng của anh, Mễ lập tức thu lại tay cô vô tình trả lời anh như đang đùa.
" Anh chết rồi thì em sẽ không trồng cái gì đâu, hơn nữa em cũng sẽ không đến thăm anh vào ngày dỗ, em sẽ để mộ của anh đầy lá khô, sẽ không dọn dẹp cái gì hết."
Ngự Thanh cũng chỉ biết cười, anh đã quen với thái độ của cô hiện giờ từ lúc còn nhỏ cô cũng đã luôn cư xử như vậy, cô không muốn ai nhắc nhở hay nhờ vả gì mình.
Mễ ở lại trò chuyện với Ngự Thanh cho đến tối mới về.
Mễ trở về với sắc mặt nhợt nhạt, Tiểu Tình ngày nào cũng ăn ở, ở nhà của Mễ nên Tần Mịch không có cách nào phá được cô.
Trong bữa ăn Tần Mịch đã nói một câu hàm ý đến Tiểu Tình.
" Đúng là thời buổi kinh tế khó khăn người ăn trực thì ở mãi không đi."
Tiểu Tình nghe xong cũng muốn lên tiếng nhưng Mễ lại nắm chặt lấy tay Tiểu Tình, nên Tiểu Tình đã để yên cho Mễ.
Mễ vừa ăn vừa nói.
" Dì à, thời buổi kinh tế khó khăn nhưng mà có tài thì lại có thể kiếm được nhiều tiền mà, cũng như một người mù như con cả ngày chỉ biết ra ngoài rong chơi mà cũng có tiền đi chợ đó thôi."
Tần Mịch bị nói lại cũng câm nín cố gắng nuốt hết cơm canh.
Tiểu Tình thì lại đắc ý cười thầm.