• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm không thấy đời cô dửng dưng sống một cuộc sống tự do trong khi nỗi oan khuất của cha cô chưa rõ ràng.

Những điều đáng lẽ ra phải thuộc về cô đã bị những con người độc ác ấy cướp đi, từ đôi mắt cho đến người cha yêu thương nhất.

Tại sao cô lại phải nhẫn nhịn điều đó?

Hôm đó cô tối muộn mới về, làm cho Tiểu Tình lo lắng không nguôi.

Vừa nhìn thấy cô Tiểu Tình đã định lên tiếng nói chuyện với cô nhưng cô lại ngắt.

" Mai mình muốn về nhà! cậu đưa mình về có được không?"

Niềm vui bao lâu Tiểu Tình mong muốn Ngự Mễ đã đồng ý, một người vui một người đang buồn.

Ngày hôm sau Mễ thu dọn đồ lạc để trở về thành phố, nơi cô từng sống trước đây, dĩ nhiên trở về cô vẫn vui nhưng trong thâm tâm thì lại không phải như vậy.

Bước tới trước cổng nhà, một căn nhà to đẹp khang trang nhưng vậy vốn dĩ là nhà của Mễ cớ sao lại phải cho không người khác sở hữu dễ dàng như vậy?

Ai cũng mặt tươi hớn hở ra đón Mễ trở về, những hạ nhân yêu quý cô đều ân cần chăm sóc cô như trước.

Đối diện với kẻ thù cô không thấy mặt nhưng có thể cảm nhận được họ đang sống sung sướng như thế nào, đặc biệt là khối tài sản của cô đủ để họ ăn chơi xa xỉ đến suốt đời.

" Ngự Mễ ! cuối cùng con cũng về."

Tần Mịch là mẹ kế của cô, là người đã lấy đi mọi thứ của cô.

Phía sau Tần Mịch chính là con gái riêng xinh đẹp nhưng có vẻ là cô ấy dạo gần đây khác hẳn với trước kia thì phải

Tần Mịch ân cần đưa cô ngồi vào ghế, làm ra dáng một người mẹ thương con.

Con gái bà ta là Tần Địch lên tiếng nói với mẹ mình.

" Mẹ con đi chơi với Tư Mã có thể là hôm nay con không về nhà đâu."

Tần Mịch chưa kịp trả lời thì con gái bà ta đã chạy thật nhanh ra ngoài rồi.

Tiểu Tình cũng thấy Tần Địch cô ta lạ hơn rất nhiều, nếu như vào tháng trước thì chỉ cần sự xuất hiện của Tiểu Tình ở trong nhà này thôi thì cô ta đã làm quá lên còn cãi nhau với cô nữa nhưng bây giờ cô ta cũng những không để ý mà còn chở nên kiệm lời hơn trước.

Tiểu Tình gạt chuyện này sang một bên cô quay ra ân cần hỏi Mễ.

" cậu có muốn lên phòng không? Có đói không để mình mang đồ ăn ra cho cậu nhá?"

Mễ lắc đầu nói.

" Mình không đói, mình chỉ muốn nghỉ ngơi thôi cậu đưa mình lên phòng đi."

Tiểu Tình cũng đồng ý đỡ Mễ dậy rồi dẫn Mễ lên lầu nghỉ ngơi.

Mễ vừa đi vào phòng thôi là Tần Mịch đã thay đổi bộ mặt nhanh chóng, bà ta đang nghĩ xem nên làm thế nào với cô.

Mễ đi vào phòng ngồi yên trên giường để cho Tiểu Tình sắp xếp đồ lạc cho mình, Mễ đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Đang suy nghĩ chuyện chính thì đột nhiên Mễ lại nhớ đến tờ giấy nhỏ mà Tống Thiếu đưa cho mình.

Cũng cùng lúc đó Tiểu Tình phát hiện ra chiếc hộp gỗ nhỏ chứa toàn là bảo bối của cô ở trong vali, vì thấy nó không khóa miệng cũng mở hờ Tiểu Tình tò mò mở nó ra xem.

Thật ra bảo bối của cô đều toàn là những món quà mà ba cô đã tặng, Mễ luôn chân trọng từng món quà nhỏ mà ba cô tặng cho.

Nhưng sau đó Tiểu Tình lại phát hiện ra là chiếc tờ giấy nhỏ ghi thông tin liên lạc địa chỉ nhà, Tiểu Tình thấy địa chỉ có chút quen hình như cô đã từng đến đây rồi.

Tiểu Tình tò mò hỏi Mễ.

" Tiểu Mễ, cái này là địa chỉ nhà ai vậy?"

Mễ giơ tay ra đón lấy tờ giấy, cô bắt đầu nhớ lại khoảng kí ức bên cạnh anh, cô lại cảm thấy vui vẻ biết bao.

Thấy Mễ đơ đơ người ra Tiểu Tình cũng mặc kệ cô, quay lại giúp cô sắp xếp đồ vào tủ.

Một lát sau Mễ lên tiếng hỏi về anh.

" mình hỏi cái này, cái người đàn ông chúng ta cứu đó anh ta chông như thế nào vậy?"

Tiểu Tình vừa lấy đồ ra vừa trả lời cô.

" anh ta á? cũng đẹp trai à không rất đẹp trai, cao ráo sáng sủa có lẽ là con nhà đại gia gì đó mình cũng không biết nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK