• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi tranh cãi, cả hai bắt đầu mệt ngồi dựa lưng vào ghế thở theo cách mệt mỏi.

Ông quản gia ở ngoài kia có vẻ rất bất ngờ, ông chủ sau 20 năm sống ở nước ngoài cuối cùng cũng chịu trở về, tuy nhiên ông chủ không hề khác mấy nhìn vẫn còn trẻ không giống với một người già gần bảy mươi tuổi chút nào.

" ông chủ, người trở về sao không báo cho tôi biết để tôi báo với mọi người ra đón."

Một ông già đẹp lão, mặc vets trông rất lịch sự , tay cầm điếu thuốc.

" chà, Ôn quản gia có vẻ già hơn trước thì phải."

Ông chủ vội ôm thương lấy quản gia, cảm xúc nghẹn ngào đến nỗi không thể nào tả nổi.

" Ông chủ ! ...... người lại trẻ hơn đó .....!"

Nghẹn ngào trong nỗi xúc động không thể diễn tả.

Ông nội cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi.

" trong nhà có truyện gì vậy? tôi vừa mới về đã nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn!"

Đáng lẽ ra ông chủ mới về việc này là việc không thể lường trước.

" thưa là nhà chúng ta có Lâm tiểu thư đến chơi nhưng Cảnh Nguyệt tiểu thư hiểu lầm một số chuyện nên ... cãi nhau ..."

Vốn dĩ trở về lần này là muốn thăm ông bạn già nhưng thật không ngờ vừa về đã biết con cháu bất hòa, thật là đau lòng.

Ông chủ hỏi.

" Cảnh Nguyệt là vị hôn thê của Tống Thiếu mà mẹ nó chọn cho đó hả?"

Quản gia thưa dạ trả lời ông.

" Dạ đúng rồi ạ."

Ông bỗng nhiên lắc đầu, dường như ông không hề hài lòng về đứa cháu dâu này.

Ông lắc đầu vừa nói nhỏ.

" không được, không được sao lại có thể chọn một đứa ngang ngược như thế cơ chứ."

Ôn quản gia cũng đồng tình với ông, Cảnh Nguyệt thực chất là một cô gái tốt nhưng luôn thể hiện ra ngoài là một cô gái kiêu ngạo và có chút trẻ con.

Hơn nữa Cảnh Nguyệt chở thành vị hôn phu của anh cũng chỉ là ý đồ cho nên ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đồng tình.

Ông bước vào nhà, do Cảnh Nguyệt vẫn chưa được gặp mặt ông nội lần nào cho nên đã vô lễ với ông.

Cảnh Nguyệt lớn tiếng hỏi ông.

" Ông là ai vậy? tới đây gặp anh Tống Thiếu nữa hả?"

Ông không nói gì mà đi thẳng lên lầu để tắm rửa thay đồ.

Cảnh Nguyệt ở lại được một lúc thì biết được mẹ của Tống Thiếu đã gia nước ngoài rồi, ngoài việc đến đây để lấy lòng bà ấy Cảnh Nguyệt cũng không có việc gì để làm cho nên đã bỏ về.

Mễ và Tiểu Tình thì cũng ngồi ở phòng khách lâu lắm rồi nhưng hỏi quản gia thì ông lại trả lời là anh chưa về.

Vì Ôn quản gia đã hiểu lầm nên đã để Mễ đợi lâu như thế.

Trời cũng sắp tối đến nơi rồi Mễ dần dần muốn bỏ về rồi nhưng ông nội lại ở ngoài vườn cho gọi Mễ ra để nói chuyện với ông.

Ông quản gia chỉ đồng ý dẫn Mễ đi vì ông chỉ muốn gặp Mễ chứ không muốn gặp ai khác.

Tiểu Tình thì lại lo lắng cho Mễ, vì không muốn để Tiểu Tình phải đợi minh mình lâu quá cho nên Mễ đã nói với Tiểu Tình về trước.

Mễ đi theo sau Ôn quản gia cô có cảm giác như cũng không có gì đáng ngại.

Vừa dừng bước Mễ đã nghe được một giọng nói thân quen mà chính bản thân Mễ cũng không thể nhớ ra .

Giữa một vườn hoa lớn đặt để một bộ bàn ghế để ngồi uống trà

Ông nội ngồi đó bình thản ăn bánh nhâm nhi trà .

Thấy Mễ có vẻ không hiểu chuyện gì ông đành nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK