Bữa tối vừa xong Mễ và Tống Thiếu ngồi trong phòng nói chuyện với nhau.
" gia đình em không đơn giản đúng không ? "
Mễ nắm lấy tay của anh đang đặt trên bàn , từ từ vuốt ve nhìn anh buồn buồn vô hồn , giọng nói trầm lắng xuống .
Anh lại xoa đầu cô thêm lần nữa , nhẹ nhàng nói với cô rằng
" không sao đâu ! anh không ngại chỉ cần là em ở đây an toàn là được rồi ! nếu buồn em có thể đến công ty gặp anh mà !"
Đến bấy giờ Mễ đã biết mình đã tìm được một người yêu mình thật sự
Tư Mã trước kia chưa hề nói với cô câu như vậy
Mễ òa lên khóc ôm lấy Tống Thiếu giọng nói nghẹt ngào mang những dòng suy tư cô muốn nói với anh
" hức...hứ...h...ứ...c... em yêu anh ! Tống Thiếu em yêu anh rồi ! từ khi ba em mất anh là người đầu tiên chăm sóc em an ủi em từng tí như vậy , em xin lỗi ...!"
Thấy cô khóc như vậy anh không nhịn được mà nói cắt ngang câu nói của cô .
" đừng nói nữa ! đơn giản là vì anh yêu em , trước kia nếu không có em thì có lẽ anh đã bỏ mạng rồi vì thế em không cần phải xin lỗi anh ! "
Tiếng khóc cô não nề hơn , nấc lên từng tiếng khiến anh bối rối.
" không ! em muốn nói cho anh biết một điều là ngay từ đầu em đồng ý với ông nội là em sẽ lấy anh là vì em lợi dụng gia thế của anh ... em...!"
Thật ra anh cũng biết điều đó chỉ là cô ngây thơ quá nên nghĩ rằng chuyện này anh vẫn chưa biết mà đem ra làm lời xin lỗi đi đầu .
" anh biết ...! "
Câu nói làm cô ngỡ ngàng , làm sao mà anh biết được chuyện này
" sao anh biết được ? sao... sao... sao anh biết được chuyện này ...!"
Anh cười , kể lại cho cô nghe mọi chuyện .
Ngay từ đầu anh nghe ông nội kể về cô gái là vị hôn thê mới của anh là cô thì anh đã biết ngay mục đích của cô rồi chẳng là vì anh bối rối với cảm xúc của mình với cô nên mới tìm hiểu về gia thế cô không ngờ quay đi quay lại thì hai người rõ ràng có duyên đến thế.
" vậy được rồi ! để em xuống dưới bếp lấy nước cho anh uống "
Nhìn cô vui vẻ thì anh cũng vui thân hình nhỏ nhắn bước đi nhẹ nhàng của cô vô cùng dễ thương .
" nhớ đi nhanh nhá , anh khát nước rồi ! "
Mễ quay sang cười .
Xuống dưới lục lọi tủ lạnh cô lấy toàn bộ những đồ ăn ngon trong tủ lạnh .
Nào là nước ngọt , nào là bánh rồi là hoa quả ...
Tung tăng đi lên lầu thì Mễ lại gặp Tần Địch từ đâu đó chạy tới gáng đường cô ...
" đứng lại ...! "
Mễ cố tình không thấy mặc kệ bước qua
Tần Địch lại quát lên
" tôi nói cô đứng lại ! "
Cuối cùng thì sao , cuối cùng thì cô không nhịn được nữa mà để đồ ăn sang một bên rồi quay lại nhìn cô ta .
" sao ? bây giờ cô muốn gì ? muốn cái gì mà gọi nhau lớn vậy ?"
Thấy Mễ trừng mắt lên Tần Địch cũng nhỏ giọng lại .
Nói câu lắp bắp .
" sa...o cô ... dám phớt lờ câu nói của tôi ! "
Mễ nheo mày nói.
" thích ... được không ?"
Và bắt đầu cuộc chiến căng thẳng giữa hai người lại bắt đầu
" nếu nói ra thì việc gặp Tư Mã hằng ngày là điều là cô khó xử thì tôi cũng không thể làm gì được "
Tần Địch nói theo kiểu khiêu khích Mễ .
Cứ nghĩ rằng Mễ sẽ thẹn mà tức chết
Nhưng không dựa vào Tư Mã mà muốn khiêu khích cô thì cũng là quá non .
Vị hôn phu kia cô chưa từng có tình cảm vì đã biết anh ta thân thiết với cô là để lợi dụng gia tài của cô
" vậy sao ? tôi lại khó xử quá dựa vào đó mà cô muốn kích động tôi ư ? không có cửa đâu !"
Sau một hồi cãi vã Tần Địch bị Mễ trọc cho tức điên lên
" aaaahhhh...! "
Vì muốn trọc điên cô mà cô ta đã làm trò tự mình ngã xuống đất
" đau quá ! sao cô lại làm như vậy , tôi biết là cô còn thích anh Tư Mã nhưng Tư Mã giờ đây thích tôi rồi sao có thể yêu cô được ?"
Mễ chần chừ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra .
" cô ! làm gì vậy ? tôi đã làm gì cô đâu