Nhưng đó là những gì mà cô nghĩ trước kia chứ không phải là bây giờ .
Những điều mà trước kia cô muốn làm còn bây giờ những gì cô muốn làm đều khác xa hoàn toàn .
" đây là toàn bộ thứ mà cháu cần !"
Mễ và ông nội nói chuyện riêng trong phòng ông để trên bàn một tập giấy tờ chuyển mọi thứ mà cô muốn cho cô
Mễ ngồi yên đấy nhìn và cũng chẳng nói gì .
" nhưng nếu sau này lấy Tống Thiếu thì đừng lừa gạt nó mà hãy yêu nó đi ..."
Hốt hoảng với nỗi lòng của ông nội Mễ thốt lên câu sau
" thật sự phải làm vậy sao ?"
Hai ông cháu mải ngồi trong phòng nói chuyện mà không hề để ý tới bên ngoài
Tống Thiếu đã nghe rõ tường tận câu chuyện
không hề để ý tới bên ngoài
Cứ ngỡ đâu cô yêu anh thật nhưng những gì Mễ nói ra từ ngày hôm đó chỉ là giả dối thôi
Không chịu được cú sốc đấy anh không thể ở đó thêm được nữa mà bỏ chạy đi .
" không phải con cũng thích nó à ?"
Ông bỗng quay mặt sang làm Mễ ngại ngùng .
" nếu như là yêu thì con không thể nhận nhưng mà con đã có thể nhận rằng con đã thích Tống Thiếu"
Vừa thốt lên câu mặt của Mễ lại vừa đỏ phừng lên i như hai trái cà chua được dính trên mặt vậy
[…]
" cậu chủ đâu ? mau lên gác gọi cậu chủ xuống đây !"
Đến giờ tối cô ở lại để nấu cơm cho Bạch gia .
Ai cũng thấy thật kì lạ nếu như là thường ngày thì Tống Thiếu thấy ?Mễ đến chơi thì cũng bám lấy không rời nhưng nay lại chỉ trốn trong phòng không chịu ra .
" cậu chủ nói ! hôm nay không muốn ăn !"
Thấy ông nội có vẻ tức giận mặt cau có lên
Mễ liền vội nói
" thôi được rồi ! mọi người cứ ăn trước đi để con lên gọi anh ấy !"
Bước lên tầng hai nơi phòng anh ở .
Cánh cửa mới hé mở ra Mễ đã thấy lon bia lăn qua dưới chân mình .
Tống Thiếu hét lớn .
" tôi đã nói rồi , tôi không ăn mau cút đi ...!"
Cũng chẳng hề vui vẻ gì nhưng Mễ vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh nói nhỏ nhẹ với anh
" Tống Thiếu ! là em ...!"
Anh nhìn về phía cô như là đôi mắt nhìn thấy mặt trời , long lanh
Anh muốn chạy lại ôm lấy cô , cứ mỗi khi nhìn thấy cô anh lại không kiềm chế được cảm xúc của mình
Nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện hồi. chiều .
" cô lên đây làm gì ? "
" người hầu không nói cho cô biết là tôi không xuống ăn cơm à ?"
Mễ lại gần ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay anh
Anh lúc đấy chỉ muốn hất mạnh đi vì cô lừa dối tình cảm mình như vậy .
Mễ nói
" anh có chuyện gì buồn có thể nói cho em biết có được không ? anh đừng ở đây một mình uống rượu như vậy ! "
Cho đến khi hiểu lầm không được xóa bỏ thì anh sẽ luôn lạnh nhạt với cô như vậy .
" liên quan sao ? "
Mễ không thể ngờ Tống Thiếu lại nói như vậy , hàng ngày anh nhu mì dịu dàng với cô như vậy hôm nay lại như biến thành một người khác
Anh lại nói tiếp
" không phải là cô không thích tôi sao ? tại sao lại luôn bên cạnh tôi như vậy ? là vì gia thế gia tài này sao ? "
Đã thế anh nói thẳng ra khiến cô không thể chịu được nữa mà mắng anh
" anh nói cái gì vậy ? không yêu anh ? đúng mà tôi chỉ thích anh thôi , tôi và anh mới gặp nhau không lâu việc khiến tôi yêu anh là điều không thể nhưng ít nhất tôi thích anh tôi quan tâm anh tôi không bỏ mặc anh và tôi cũng không vì tài sản gia thế của anh mà bên cạnh anh ! anh hiểu chưa ? "
Tống Thiếu vẫn còn mơ hồ mà trách cô thêm
" vậy sao ? vậy tại sao em lại nói với ông nội việc yêu tôi có cần thiết không ? tôi không xứng đáng với em như vậy sao ? "
Cứ như một cuộc cãi vã không bao giờ có hồi kết
" anh nghe thấy hết rồi ! "
Dù có cãi nhau như thế nào thì cô vẫn không buông tay anh ra vẫn nắm chặt tay anh không buông
" đúng ! tôi nghe thấy hết rồi em còn muốn dấu tôi nữa ."
Vậy là Mễ ngồi lại hồn nhiên kể cho anh nghe lại đầu đuôi câu chuyện.