Tống Thiếu dường như không hiểu chuyện gì .
Trước đó cô đã nói chuyện với anh rằng bảo anh đi ngủ sớm đi nhưng đến giờ anh định đi ngủ rồi thì cô lại gọi hỏi rằng cô đang ở đâu
Anh liền bật dậy ra khỏi giường khoác áo vừa nói chuyện vừa đi tìm cô
" Tiểu Mễ ! em đang ở đâu vậy ? "
Tiếng nói lớn phát ra từ đầu dây bên kia làm anh hoảng sợ.
" em nói rồi ! em đang ở đâu vậy ?"
Hình như Mễ tức giận quát anh , thật không thể hiểu nổi cô gái này đang định làm gì .
" em ở đâu mà sao anh lại không có ở đây ?"
[…]
" thật ngại quá ! xin lỗi ông chủ đã làm phiền ông nhiều rồi !"
Vừa đến nơi anh liền xuống xe lập tức chạy ra quán rượu thốt lên .
Mễ lúc đó cũng đã ngủ rồi , nhưng trước khi ngủ cô còn phá luôn quán rượu của ông ấy làm cho khách đêm bỏ chạy hết .
Người con gái nằm ngủ gục trên bàn lờ đờ miệng lẩm bẩm tên anh .
" Tống... Thiếu...! "
Sau đó thì sao ? sau đó thì anh đưa cô lên xe đưa cô trở về nhà nhưng là nhà anh .
" cái đồ ngốc này ! sao lại uống nhiều như vậy ?"
[…]
" Tống Thiếu !"
Mễ vừa gọi anh , từ dưới lầu này anh lập tức chạy lên khi nghe tiếng lớn vọng ra gọi tên mình .
Mở cửa ra thì không thấy cô đâu .
Rồi anh lại đi tìm loanh quanh không hiểu sao cô lại từ bên ngoài chạy vào ôm anh từ phía sau .
Thật là thắc mắc cô ấy vừa đi đâu về .
" em đi đâu vậy ?"
Sau đó lại ánh mắt đó nữa , ánh mắt ngây thơ quá đỗi của cô lại làm anh tan chảy .
" là em đi tìm anh ! "
Mỗi sáng sớm người đầu tiên cô muốn thấy lại là anh
Anh hỏi lại cô những gì xảy ra tối qua thì cô đã không còn nhớ gì nữa , vụ việc xảy ra tối qua đã làm cả quán kinh động vậy mà cô lại không nhớ gì .
Hơn nữa trước khi đưa cô về ông chủ đã dặn anh rất kĩ là đừng bao giờ để cho cô đến quán ông ấy lần nào nữa nếu không ông ấy sẽ đóng cửa quán
" lần sau có đi đâu thì nói với anh một tiếng có được không ? "
Mới sáng ra trời đã rất lạnh anh lấy áo khoác của mình trong tủ ra để khoác cho cô , vừa khoác anh vừa nói .
Mễ thật sự đã làm những chuyện mà anh không ngờ tới một cô gái nhỏ bé như này mà lại có thể đánh được ba người đàn ông to lớn .
" được rồi ! em biết rồi ! từ nay chở đi em có đi đâu em cũng sẽ nói cho anh biết và cũng sẽ rủ anh đi được chưa ?"
Mặt anh thì như đang giận cô nói thế cũng là để dỗ dành anh và cũng để anh bớt lo đi .
Nghe xong thì anh cũng chỉ nhìn rồi cũng chẳng nói gì .
" sao anh không nói gì ? anh giận em sao ? anh cười lên đi ! "
Đưa tay lên véo hai cái má của anh ra để anh cười nhưng rồi nó khác xa tưởng tượng của cô anh không cười mà lại bất ngờ lại gần hôn cô .
Trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào rồi cuối cùng cười lên .
" một nụ hôn chào buổi sáng !"
Kể từ đó lúc nào cô cũng gọi điện cho anh .
Chỉ vài hôm sau đó cô được ưu ái chở lại công ty của ba làm việc không thể nào giữ nguyên chức cũ được cô làm một nhân viên bình thường nhưng lương lại thấp hơn nhân viên của công ty
Vì một lí do rất đơn giản , cô là con gái chủ tịch .
" Tống Thiếu hôm nay em đến công ty làm rồi này !..."
Ban đầu là thế ban đầu thì anh rất vui nhưng rồi dần dần anh lại bực mình vì cả ngày nay cô cứ liên tục gọi điện để báo rằng cô đi đâu , làm gì hay ăn gì cũng nói .
Tiếng chuông điện thoại reo lên đây là cuộc gọi hơn một trăm rồi rồi nhưng cô vẫn cứ trêu .
" Tống Thiếu ! hôm nay em đi làm được nghỉ sớm này ! em về nhà rồi !"
Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn không trách cô chỉ trách rằng bản thân quá quan tâm cô thôi .
" vậy em ăn gì chưa ? sau khi tan làm anh sẽ đến đón em đưa em đi ăn tối ! được không ? "
Đôi mắt sáng lên óng ánh cô vừa gật đầu vừa trả lời
" đương nhiên là đi rồi ! "