Tại một căn nhà lớn, đẹp nguy nga giữa thành phố, trung điểm đẹp nhất ở đây chính là căn nhà này, vừa đẹp vừa to lại vừa cao tầng.
Tống Thiếu ngồi một góc trong căn phòng lớn, tay cầm chai rượu uống một cách hầm hực, buồn bã, cứ uống hết chai này rồi đến chai khác.
Bạn bè của Tống Thiếu nghĩ rằng anh giàu có, sung sướng biết bao muốn gì được nấy sinh ra đã ở vạch đích.
" hơn 25 tuổi, chưa có người nào yêu tôi thật lòng tất cả cũng chỉ vì tiền của tôi mà đến."
Từng ấy tuổi mà chưa một mảnh tình dắt vai.
" anh Tống Thiếu !"
Cánh cửa khẽ mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu dài, mặt nhỏ nước da trắng, đôi môi đỏ, dáng thon thả bước vào vội vã ngăn anh lại.
" anh đừng uống nữa, anh làm như vậy mọi người sẽ rất buồn và cả em cũng vậy."
Cảnh Nguyệt là con gái của Đình gia, được gia đình của Tống Thiếu rất chiếu cố vì vẻ ngoài xinh đẹp và bản năng tài giỏi và đây chính là vị hôn thê đã khiến anh phải chạy trốn đến suýt mất mạng.
Cảnh Nguyệt lại gần cố gắng cầm lấy chai rượu nhưng không thể.
Tống Thiếu quá cố chấp.
" cô đi đi, tôi tuyệt đối sẽ không lấy cô và dĩ nhiên cô có dùng thủ đoạn gì thì cô cũng chẳng thể ép được tôi."
Khuôn mặt của Thiếu trong chốc lát biến đổi khác lạ, mặt lạnh đôi mắt đáng sợ như một con quỷ.
Cảnh Nguyệt sợ hãi, cũng biết bản thân có làm thế nào thì cũng không thể khuyên nổi một con quỷ đang nổi giận.
Cảnh Nguyệt đơ người ra suy nghĩ một hồi xem xem cô nên làm thế nào thì mới níu được con mồi này.
Cô ta giả vờ khóc òa chạy ra để nhận được sợ giúp đỡ, bênh vực của mẹ anh.
" Bác à, anh Tống Thiếu thực sự rất đáng sợ, anh ấy đã uống quá nhiều con chỉ muốn ngăn anh ấy thôi mà anh ấy lại nổi giận với con."
Những câu nói tằng tịu dần chuyền đến tai anh.
Anh cầm lấy áo khoác bước ra ngoài chỉ nói với mẹ mình một câu lạnh lùng.
" con ra ngoài."
Thấy anh bước xuống lầu, mẹ anh vô cùng tức giận.
" Cảnh Nguyệt đã đến đây chơi rồi, con còn không ở lại nói chuyện với nó nữa, mẹ có dạy con cư xử không đúng như vậy không?"
Anh mang trong mình dòng máu nhà họ " Bạch"
một gia đình có tiếng là nghiêm khắc hùng mạnh.
Họ vẫn giữ quy tắc của người xưa, cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đó.
Anh quay lên nhìn mẹ mình đứng trên cầu thang, ánh mắt của anh kiên định và vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng đó để nói chuyện với mẹ mình.
" con có thể không nhận mình là người họ Bạch được không?"
Tống Thiếu nhìn mẹ của mình một cách nghiêm túc.
Mẹ không hề trả lời anh mà chỉ đứng nhìn anh , sau một hồi anh bỏ đi, anh lái xe đi ra khỏi cổng cũng không biết bản thân mình nên đi đâu.
Anh cứ lái xe đi rồi không hay lại lên chỗ cũ, anh bất giác xuống xe.
Anh vẫn thấy vườn hoa cúc ở đấy nhưng không thấy cô đâu, hằng ngày cô vẫn luôn chăm sóc cho chúng, căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa vườn hoa tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ tích nhưng lại có phiên bản đời thực đẹp hơn trong tưởng tượng của anh.
Nhìn vào cánh cửa được khóa hẳn hoi anh đoán được cô đã dời đi, trong lòng lại cảm thấy buồn có phải buồn thay cho nhưng bông hoa không người chăm sóc hay buồn vì không thấy người đâu nữa anh vẫn chưa thể xác định được cảm tình của mình.
Tống Thiếu buồn bã buột miệng nói ra một câu.
" có phải có duyên hay không quay đầu mới biết, nếu thật sự mình và cô ấy có duyên chắc chắn sẽ gặp lại!"
Nói xong anh buồn bã quay đầu định bỏ đi.
Đứng đằng sau anh, một cô gái tóc ngắn tết tóc hai bên đội mũ vành rộng mặc váy hoa, đi giày bata xinh đẹp biết bao.
Đó chính là cô, Ngự Mễ vừa mới dừng chân chưa nghe được anh đã nói gì cũng chưa hề biết có ai đó đang ở ngay trước mặt .
Niềm vui của anh hiện rõ lên trên mặt, có thể thấy rằng từ đó giờ anh rất hiếm khi vui như vậy.
Anh vui vẻ nhẹ nhàng gọi tên cô.
" Ngự Mễ."