" anh nghĩ xem nếu không thích anh ! thì sao em lại tỏ tình anh làm gì ? đúng không ? "
Tống Thiếu bây giờ như nàng công chúa nằm tựa lưng vài tường đầu tựa vào vai cô như đang rất yêu đuối .
" mới gặp không lâu nhưng mà anh đã có thể yêu em rồi ! em thấy anh có giỏi không ? "
Không hiểu sao cứ mỗi lần nói chuyện với anh là cô hay đỏ mặt cứ như là bị dính bùa .
" được .... rồi là anh giỏi "
Nằm được chút thì cô lại buồn ngủ rồi thiếp đi tựa vào anh mà ngủ .
Tống Thiếu lén nhìn cô , vén tóc cô lên nhẹ nhàng hôn lên trán cô
Cho đến lúc cô tình dậy thì thấy mình nằm trên giường anh .
Rùng mình tỉnh dậy Mễ phát hoảng
" Tống Thiếu! "
Nghe thấy tiếng Mễ nói lớn anh vội vàng chạy vào .
" anh ở đây ! "
Vừa chạy vào ôm chầm lấy anh , điều đó làm anh vui vẻ chở lên những lúc mà cô thấy sợ nhất anh là người đầu tiên mà cô gọi .
Cô đã òa khóc lên sau cơn ác mộng vừa rồi
Mễ đã nhìn thấy trong mơ anh bỏ đi mà không lời nào để lại trong phút hụt hẫng thất vọng đó Mễ đã giật mình mà tỉnh dậy .
[…]
" cái gì ? "
" con bé đó đã ghép được mắt rồi bây giờ còn chiếm chọn được tình cảm của thiếu gia nhà họ Bạch thì không phải là hổ mọc thêm cánh sao ? "
Sự tức giận đem lên chuốc hết vào những nữ hầu Tần Mịch bà ta cả ngày nay luôn không ưa chửi mắng xối xả mấy người hầu khiến ai cũng vừa ghét vừa sợ .
" mẹ ! chuyện đã như vậy thì chúng ta phải làm sao ? "
Tần Địch ngồi trong phòng lo lắng sợ sệt
Vừa nghĩ nếu bây giờ Mễ nhiều quyền như vậy thì sau này ắt rằng cô sẽ không để yên
Tần Mịch biết con gái lo gì Mà an ủi
" đừng lo, con gái của mẹ ! chẳng phải trước đây cô ta và Tư Mã tình nghĩa rất sâu đậm sao ?! vậy thì chúng ta sẽ lợi dụng điểm yếu này để đánh thẳng vào mặt cô ta !"
[…]
" haaaat...xì "
Ở nhà Tống Thiếu Mễ đang ngồi giữa vườn hoa lộng gió như vậy cứ nghĩ rằng mình bị cảm lạnh rồi .
" Tiểu Mễ ! em có sao không ? "
Thấy xót anh liền ngồi cạnh ôm nhẹ cô hỏi han
Sau hồi Mễ khoác áo vào và nói
" em không sao , nhưng em nghĩ chắc không phải do cảm lạnh đâu mà là do ai đó ở nhà đang nhớ em !"
Vừa rứt câu thôi mắt cô liền nhìn thẳng hóa lạnh lùng
[…]
Sau thời gian đó tập đoàn của Tống Thiếu bắt đầu mở một cuộc họp quan trọng
Sau những phút giây bàn luận cãi vã với nhau anh lại chuẩn bị để về
Chuông điện thoại của anh reo lên như thêm một niềm vui vì đó là cô gọi .
" Tiểu Mễ ! có chuyện gì sao ?"
Đầu dây bên kia Mễ vui mừng trả lời anh
" Tống Thiếu ! anh tan làm chưa?"
Đáp qua đáp lại cô nói
" nếu anh tan làm rồi thì ghé qua nhà của em luôn đi ! hôm nay nhà em có làm một bữa tối rất hoành tráng anh nhất định phải qua ! "
Tống Thiếu vẫn chưa biết được hoàn toàn mục đích của bữa ăn tối hôm nay
Cười giọng có vẻ rất ngây thơ
" đương nhiên là anh sẽ đến rồi !"
Cả hai đầu dây ai cũng cười vui vẻ nhưng rồi trong chốc lát Mễ lại nghiêm túc
" em cảnh cáo anh ! anh đừng có mua gì làm quà , bởi vì nhà em chẳng có ai là người nhà cả , anh biết chưa ?"
Đương nhiên là cô biết tính anh , biết rằng anh rất lịch sự , cô biết chắc trên đường đi đến đây anh sẽ mua những thứ đồ đắt giá trị làm quà để lấy lòng , nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì cô lại không muốn như vậy .
sững người ra anh khó hiểu nhưng vẫn đồng ý với cô
" à ! anh biết rồi !"
Chẳng biết cô gái này như thế nào mà anh lại yêu nhưng chỉ biết rằng chắc chắn cô ấy sẽ không lừa anh nên anh mới bất chấp yêu Mễ như vậy .