• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

anh khẽ gọi tên của Ngự Mễ, giọng nói trầm ấm thoảng qua, Mễ biết ngay đó là anh một người bị tai nạn được cô chăm sóc.

" Tống Thiếu?"

gió thoảng nhẹ bay qua vườn hoa vô tình mang nhiều hương hoa qua chỗ hai người.

Cả hai người cùng nhau ngồi trên một gốc cây mới đổ bên vệ đường.

Anh dường như biến thành một người khác vậy những lúc bình thường anh lạnh lùng ít nói bao nhiêu thì bây giờ anh lại vui vẻ nói ra tiếng lòng mình.

" Tôi cứ tưởng là sẽ không được gặp cô nữa chứ."

Mễ cũng mỉm cười nói.

" nếu như hôm nay không gặp nhau ở đây, thì tôi cũng sẽ đi tìm anh, anh trai tôi sắp đi rồi có lẽ chỉ còn hơn hai tháng nữa là tôi có thể thấy thế giới."

Thời gian hơn tháng nữa là một thời gian hiếm hoi để cô và người anh trai thân nhau lần cuối.

Tiểu Tình và Họa Tử đứng đằng sau hai người với vẻ mặt trái ngược nhau.

Tiểu Tình thì lại không thích anh luôn luôn tỏ ra một thái độ kiêu căng nhìn anh.

Họa Tử vốn là người vui tính cho nên luôn nhìn anh với ánh mắt thiện cảm.

Tiểu Tình nghe đoạn hội thoại mơ mộng như truyện ngôn tình của hai người mà nói phá.

" nói vậy là hai người sẽ đi tìm nhau sao?"

Vì câu nói của Tiểu Tình mà không khí hiện giờ lại toát lên sự ngại ngùng.

Họa Tử thì cố gắng cứu lấy tình thế, cậu nói.

" hai người như rằng có duyên cho nên chắc cũng không cần phải đi tìm nhau đâu, tự khắc hai người sẽ gặp được nhau thôi."

Họa Tử vừa ngồi bên gốc cây đằng sau Mễ và Tống Thiếu vừa nói.

Chỉ vừa dứt câu thôi là Tiểu Tình đã quay ra lườm nguýt anh.

Họa Tử cũng không giám lên tiếng gì, cũng chỉ một lát sau thôi anh đã không biết nên nói thế nào nữa nên đã mời cả ba người đi ăn.

Tiểu Tình có chút không thoải mái, cô hoàn toàn không muốn đi nhưng rồi cũng nể mặt Mễ mà đi ăn chung cho cô vui.

Vừa mới gặp lại nhau nên cũng không thể nói chuyện thoải mái như đã thân được, trong lúc ăn thì không ai lên tiếng.

Bước ra khỏi quán ăn, Tống Thiếu có chút ngại ngùng, anh nói.

" lần sau tôi sẽ đưa mọi người đi ăn nhiều hơn , vì hôm nay Tiểu Tình nói cô bận việc nên tôi không làm phiền nữa!"

Vừa ăn xong Tống Thiếu đã tạm biệt dù rất muốn dẫn họ đi đâu đó nữa, nhưng cũng một phần là do vẻ mặt của Tiểu Tình luôn luôn khó chịu với anh.

Tiểu Tình luôn nhìn mọi người xung quanh mình với vẻ mặt bình thường còn nhìn anh thì cô lại làm như anh đang cướp đồ của mình.

Tiểu Tình gắt gỏng nói với anh.

" Anh làm như chúng tôi thích ăn đồ anh mời lắm vậy nếu không vì Tiểu Mễ năn nỉ thì tôi cũng không đi đâu, nhà tôi không thiếu tiền."

Nghe vậy Tiểu Mễ liền giật tay áo Tiểu Tình khẽ bảo.

" nào, kiềm chế cảm xúc đi."

Anh biết Tiểu Tình không có thiện cảm với mình nên cũng chẳng biết làm gì chỉ đứng nhìn Tiểu Mễ rồi cười.

Họa Tử đột nhiên nhảy vào nói chuyện, cậu thấy anh vô cùng sang sủa, cao ráo nên nhìn vào bề ngoài anh Họa Tử không chút khó chịu nào.

" Anh Tống Thiếu! nếu như Tiểu Tình không ủng hộ anh thì vẫn có em, em sẽ luôn ủng hộ anh chỉ cần anh không bắt nạn chị em là được bất luận điều gì em cũng đều đồng ý!"

Họa Tử lại gần đặt tay lên vai vỗ vỗ nhẹ anh.

Tiểu Mễ vẫn bất lực, thằng em họ này có lẽ đã hiểu lầm gì đó rất xa.

" em làm sao vậy? Chị và Tống Thiếu chỉ mới gặp nhau hai lần thôi."

Họa Tử ngơ ngác không biết gì Tiểu Tình đứng cạnh đã và đang rất cố gắng kiềm chế.

Đối với Tiểu Tình thì việc đứa bạn thân có bồ là chuyện vui nhưng nếu như lại là một người không ra gì thì không nên quen.

Họa Tử lại rất biết cách trọc giận Tiểu Tình, thấy vẻ mặt không ưa của cô như vậy nhưng cậu vẫn cứ cố tình ghép đôi hai người với nhau.

" em chỉ nói vậy thôi lỡ như sau này hai người thành đôi thật rồi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK