Trong phút chốc Mễ chợt nhận ra người đàn ông trước mặt là người quen.
Ông nội cũng thấy Mễ và Tống Thiếu đã có chút gần gũi hơn, ông nói.
" hai có vẻ đã thân thiết hơn thì phải, nhưng mà ông nói này, Tiểu Mễ là người dịu dàng, Tống Thiếu xon không được bắt nạt người ta đâu đấy, không là ông sẽ không tha cho con đâu. "
Cả nhà sẽ nghĩ rằng Tống Thiếu sẽ lại thái độ rồi bỏ đi nhưng không ngờ, Tống Thiếu lại khoác lấy vai cô mỉm cười thủm thỉm dạ vâng ông nội .
" ông yên tâm cứ giao cô ấy cho con, con sẽ không bắt nạt cô ấy đâu."
Mễ cũng bất giác cười lên mà không hiểu vì sao .
Sau ngày hôm đó Mễ và Tống Thiếu lại có chút thân thiết hơn, Mễ có thể đi vào Bạch gia tùy tiện, hôm nay anh cố tình mời cô đến cũng chỉ để nói chuyện với anh cho vui thôi.
Mễ và Tống Thiếu ngồi ở ngoài vườn cùng nhau trò chuyện, anh nói.
" tôi không ngờ cô lại thân thiết với ông nội tôi như vậy đấy."
Mễ vui vẻ đáp.
" Đương nhiên tôi là cháu gái người bạn thân nhất của ông nội anh đấy."
Đang hớn hở cười tươi với nhau thì Cảnh Nguyệt lại đến Bạch gia vô tình chứng kiến cảnh này, tuy là lời hủy hôn đã chuyển tới Đình gia nhưng ông ngoại vẫn bắt cô phải sang đây tìm cách để lấy lòng Tống Thiếu thêm một lần nữa.
Cảnh Nguyệt cũng không còn cách nào đành tới đây, cô cũng biết rất rõ là bản thân sẽ không lấy được chút cảm tình nào của Tống Thiếu nên cô cố tình muốn phá.
Cảnh Nguyệt liền chạy về phía của Mễ, lần này Cảnh Nguyệt muốn làm càn cho nên đã giơ túi xách lên làm như cô muốn đánh Mễ vậy.
Anh có những tốp vệ sĩ vô cùng hiểu chuyện mà giữ lại, không những thế Cảnh Nguyệt sau một hồi phá đám thì cũng chẳng làm gì được.
Cảnh Nguyệt nghĩ chỉ nên phá như vậy thôi bây giờ cô liền muốn bỏ về, trước khi đi cô đã nói lớn với hai người rằng.
" Được rồi, chúc hạnh phúc."
Mễ lại cảm giác như bản thân mình là người đã chen vào mối tình này của họ trong lòng có chút áy náy.
Mễ ngồi điềm tĩnh ở đấy, Tống Thiếu thì lại ân cần đút từng miếng bánh cho Mễ ăn, Tống Thiếu hoàn toàn không để ý tới câu nói của Cảnh Nguyệt.
Mễ trước giờ luôn thấy Tống Thiếu lạnh lùng với Cảnh Nguyệt nên đã hỏi anh.
" tôi nghĩ Cảnh Nguyệt chắc là rất xinh đẹp nhưng sao anh luôn lạnh lùng với cô ấy vậy?"
Vốn dĩ anh đã định để chuyện này qua đi sẽ không bao giờ nhắc lại nữa nhưng vì câu hỏi của cô anh lại lục lại những gì trong quá khứ về.
" là vì khi tôi lên mười."
Thời điểm đó là lúc Bạch gia đang tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vì sự phát triển của tập đoàn.
Cảnh Nguyệt lúc đó là một đứa bé bảy tuổi hơn nữa sống trong gia đình giàu có luôn được nuông chiều nên vẫn chưa hiểu chuyện .
Cảnh Nguyệt đã chủ động lại gần anh để nói chuyện.
" anh à ! anh có thể chơi với em được không?
Không ai chịu chơi với em hết "
Tống Thiếu hồi đó đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, thấy Cảnh Nguyệt là đứa trẻ lễ phép nên đồng ý chơi cùng.
Tống Thiếu cũng vui vẻ đồng ý.
" được thôi, bây giờ em muốn chơi gì nào, anh dẫn em đi."
Trước mặt Tống Thiếu thì Cảnh Nguyệt luôn lễ phét gặp người lớn lễ phép chào hỏi để cho anh cảm thấy đây là đứa trẻ ngoan.
Nhưng rồi một ngày nọ anh vô tình phát hiện Cảnh Nguyệt được chuyện giữa ông ngoại của Cảnh Nguyệt và cô.
Thật ra ban đầu Cảnh Nguyệt tiếp cận anh không phải vì thích anh mà là vì ý của ông ngoại cô, lúc đó anh cũng chưa hiểu hết ý đồ của Đình gia chỉ biết được họ không tốt như vẻ bề ngoài.
Anh cảm thấy những người cố gắng tiếp cận anh đều không có ý tốt, ai cũng vì mục đích của bản thân họ, kể từ đó anh dần dần không muốn chơi chung với Cảnh Nguyệt nữa.
Anh còn thường xuyên cáu gắt với Cảnh Nguyệt, anh cũng dần lạnh lùng với mọi nguoief xung quanh.