• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngự Thanh cũng đột nhiên nhớ tới ba mình, anh cũng đột nhiên quay sang nói với Mễ.

" Tiểu Mễ, anh lại nhớ ba rồi."

Mễ cúi mặt xuống rưng rưng nước mắt, Mễ cũng nói với anh trai.

" Em cũng nhớ ba."

Ngự Thanh thấy em gái mình khóc thì cũng không kìm được lòng mình, anh cũng khóc theo nhưng anh lại cố gắng để không phát ra tiếng.

Anh sợ Mễ sẽ buồn thêm nữa, nên chỉ cố gắng lau nước mắt đi, anh vỗ lên vai Mễ vài cái để an ủi Mễ.

" Thôi nào, đừng khóc nữa."

Mễ đột nhiên ôm lấy Ngự Thanh khóc òa lên, những người yêu thương cô đều ra đi một cách đau khổ như vậy, khiến Mễ không thể kìm được cảm xúc của mình.

Không biết là đã qua bao lâu rồi, Mễ vì muốn có được lòng tin của Tống Thiếu nhanh chóng, nên đã lợi dụng điểm yếu của anh.

Mễ biết anh cũng có chút cảm tình với mình nên đã chủ động tấn công.

Cô đến nhà của anh, nhân lúc chỉ có hai người cô lấy can đảm nói ra điều mà cô muốn nói.

" tôi thích anh ! "

Đứng trước mặt anh , cô nói lên một câu khiến anh phải bất ngờ.

" cô … thích tôi thật sao ! "

Mễ thật sự không hiểu cô nói ra câu đó là để làm gì lòng cô lại chấp thuận muốn nói câu đó trước mặt anh cũng khiến anh bất ngờ

" tôi rất thích anh !"

[…]

Ở bệnh viện Ngự Thanh đang phải chống trọi với cơn đau ngày một tăng thêm , anh muốn đưa đôi mắt cho em gái của mình ngay .

[…]

" tôi !"

Tống Thiếu định lên tiếng thì chuông điện thoại kêu lên .

" alo ! Tiểu Tình có chuyện gì sao ?"

Vừa hỏi thì đầu dây bên kia Tiểu Tình sướt mướt khóc vừa nói với Mễ .

" Ngự Thanh muốn đưa đôi mắt cho cậu ngay bây giờ , anh ấy sắp phải đi rồi ! cậu về nhanh đi "

[…]

Hơn một tuần sau Mễ được tháo vải cuốn mắt sau nhiều ngày ghép mắt chịu nhiều đau đớn Mễ sắp được nhìn thấy thế giới này một lần nữa .

Cảm xúc Mễ bây giờ không vui mà buồn anh trai mất đi để lại đôi mắt từ nay về sau những gì cô thấy cũng là những gì Ngự Thanh thấy

Nỗi lòng báo thù càng ngày càng sôi lên .

Miếng vải kia được tháo xuống hết cũng là lúc cô nhìn thấy thế giới .

Mễ từ từ mở mắt ra ánh sáng hé vào cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt của Mễ cô vừa lướt nhìn xung quanh thấy tường nhà màu trắng , rèm cửa màu xanh chiếc giường lớn căn phòng cũng lớn đèn trên trần nhà sáng trưng ...

Tiểu Tình xúc động nhảy òa ôm lấy Mễ rồi khóc lớn

" ... Tiểu Mễ ... cuối cùng cậu cũng thấy được mình rồi ...!"

Tiểu Tình vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹt ngào ôm chặt lấy Mễ

" Tiểu Tình ... cậu không cần phải xúc động như vậy đâu ...!"

Buông Mễ ra Tiểu Tình lau nước mắt đi nhìn Mễ và nói

" đôi mắt của cậu rất đẹp ! "

Lúc đó Mễ lại nhớ đến Ngự Thanh trong đôi mắt ấy đã rưng rưng nước

" Tiểu Tình! lâu rồi mình không thấy cậu , cậu xinh hơn nhiều rồi , đúng là một đại minh tinh !"

Giọng nói nghẹt ngào mang tâm tình gửi đến bạn thân .

Cả không khí bỗng nhiên toàn là những cảm xúc u buồn và rồi Tống Thiếu bước vào mang nguyên một bó hoa lớn đến cho cô .

" Tiểu Mễ !"

Mễ Ngơ ngác nhìn Tiểu Tình cô không biết đây là ai .

" Tiểu Tình!? đây là ai vậy ?"

Tống Thiếu vừa nghe xong thì cũng chỉ đơ người mới hơn tuần trước cô còn đứng trước mặt anh tỏ tình với anh nhưng đến hôm nay anh mang bó hoa lớn đến thì cô lại không nhận ra

Giọng nói khẽ thầm vào tai cô

" đây là Tống Thiếu ! cậu không nhớ sao ?

Có thể là cô đã mong chờ rất lâu để được gặp người đàn ông này không kiềm chế được mà nhảy lên ôm lấy anh

Mễ nhắm mắt hai chân cuốn lấy Tống Thiếu .

Hai chữ bất ngờ chắc là hiện rõ trên mặt của anh cũng chỉ biết ôm lấy giữ chặt cô

Ấy thế mà cô và anh trở thành người yêu của nhau lại sắp tiến tới hôn nhân

khi cô hai mươi năm tuổi thì lúc đó là lúc mà cô bước vào lễ đường trở thành cô dâu xinh đẹp nhất mà người con gái hạnh phúc nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK