• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới sáng, Tiểu Tình dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, Tiểu Tình ăn sáng xong thì cũng lái xe ra ngoài làm việc.

Mễ ở một mình cũng là thói quen giờ Ngự Mễ đang phải chăm sóc cả bản thân và người đàn ông lạ mà cô còn chưa biết đến mặt hắn ra sao.

Đến giờ trưa cô ăn xong thì cũng để một phần lại cho hắn lỡ người đó có tỉnh dậy thì cũng có đồ ăn ngay.

Cô dùng những chiếc khăn ướt để lau mặt cho hắn thêm những ánh sáng chiếu vào trong phòng qua cánh cửa sổ .

Bất giác làm anh tỉnh dậy, nghĩ rằng cô là người xấu liền nắm chặt lấy tay cô trong khi đang lau dở người .

" cô làm gì vậy ? Cô là ai?"

Ngự Mễ giật tay lại thật nhanh, sợ sệt, đôi mắt trong veo, buồn buồn và luôn luôn nhìn thẳng.

Hắn đưa tay vẫy trước mắt cô mà cũng chẳng thấy chớp.

Từ từ bật dậy hắn đã không còn ác cảm nào nữa, một cô gái mù thì làm sao có sức làm gì được hắn.

" Anh dậy rồi hả? hôm qua tôi đi xuống núi lúc về có gặp được anh bị tai nạn nên tôi đưa anh về."

Cô cất lên một giọng nói vừa ngại ngùng vừa nhỏ nhẹ, ngọt ngào.

Anh thì đáp lại bới giọng trầm, lạnh lùng.

" cảm ơn."

Cả hai đều có một ngăn cách ngay từ lần đầu gặp là sự ngại ngùng .

Cô liên tục hỏi, quan tâm hắn, hắn đã đỡ hơn và đã có thể ngồi dậy dựa lưng được rồi.

Từ khi tỉnh dậy hắn chỉ thấy có mỗi Ngự Mễ chăm sóc mình.

trong lòng cũng hơi nghi, một cô gái mù sống một mình có thể tự chang trải cho bản thân sống tốt ở một nơi hoang vu như vậy không biết liệu cô có bị mù thật hay không.

Nhưng làm thế nào mà cô gái nhỏ bé, mảnh mai này có thể đưa anh lên tận trên đồi này.

" Cô sống một mình sao?"

Vừa nghe cô đã trả lời ngay.

" không có, tôi sống với bạn thân của tôi bây giờ cậu ấy ra ngoài làm việc rồi tối mới lại lên đây với tôi."

Thế là cả hai đều im lặng cho đến khi trời tối.

Đến lúc đó cô ngồi chờ Tiểu Tình trước cổng.

Đang hóng xem chiếc siêu xe màu đỏ của cô bạn đến chỗ nào rồi.

" Tôi đói rồi !"

Hắn bước khập khễnh từng bước từng bước ra ngoài này.

Có lẽ trước đây hắn chưa bao giờ được nhịn đói, gia cảnh chắc cũng không phải là dạng vừa.

Cô vội vã đứng dậy cầm ngay cây gậy thân quen của mình từ từ đi vào bếp.

Thành thạo mở của tủ lạnh ra tự mò mẫm lấy đồ ăn cho hắn ăn.

" trong nhà tôi cũng hết đồ ăn rồi, anh ăn tạm cái này đi."

Thấy cô đưa cho mình chỉ một gói snack với hộp sữa, thì cũng cảm thấy hơi thất vọng.

" Cô tên gì?"

Lần đầu tiên hắn mở lời, Ngự Mễ có chút bất ngờ mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng trả lời hắn .

" Tôi là Lâm Ngự Mễ!"

Lát sau cô mới dám hỏi lại tên hắn.

" Tôi vẫn chưa biết tên anh?"

Tính hắn đã lạnh nghe hỏi tên thì cũng chỉ trả lời cái tên chứ chưa đầy đủ.

" Tống Thiếu."

Nói xong thì hắn đi vào phòng đóng kín cửa không biết bị làm sao nữa.

" Tiểu Mễ, mình về rồi."

Tiểu Tình trở về cách theo nhưng túi đồ lớn hai bên.

Còn hắn vừa ăn xong thì mệt đã lăn ra ngủ.

Những món đồ mà Ngự Mễ dặn Tiểu Tình mua, tất cả đều đã mua đủ hết rồi.

Tất cả Ngự Mễ sắp đồ ra và bảo với Tiểu Tình mang đồ vào để trong phòng lát hắn dậy chắc chắn sẽ dùng tới.

Bộ đồ mà hắn mặc hôm qua có vẻ như là một bộ vets chắc hẳn phải là con nhà giàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK