• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hắn tỉnh rồi, hắn có làm gì cậu không?"

Tiểu Tình lo lắng, nếu như người đàn ông mà họ cứu lại là một kẻ " lòng lang dạ sói " không những không biết ơn mà còn lấy oán báo ơn thì chắc chắn là điều không lành.

" Hắn không làm gì mình đâu, lúc mới tỉnh có lẽ hắn vẫn chưa biết chuyện nên hơi gắt cũng không có gì đáng ngại."

Họ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

Tiện đây Tiểu Tình cũng muốn báo cho Ngự Mễ biết một tin tốt.

" Tiểu Mễ, mình nói cậu biết đã có người đồng ý hiến giác mạc cho cậu rồi"

Vừa nói Tiểu Tình vừa vui mừng trong sự vui sướng nhưng Mễ thì không.

Mễ không những không vui mà còn hỏi lại.

" người đó là ai vậy? nam hay nữ hoàn cảnh người đấy thế nào?"

Tiểu Tình ngậm ngừng không biết trả lời thế nào, không thể nói cho cô biết người đấy là anh trai cô.

" sao cậu không trả lời mình?"

" mình ....!"

Trong lòng cảm thấy mọi người đều lừa dối mình Tiểu Mễ không thể kìm nổi cảm xúc mà gắt lên.

" Tại sao lại lừa mình? mình biết đó là đôi mắt của ai, cho nên không cần phải khuyên mình nữa, mình đã quen với cuộc sống như bây giờ rồi, nó rất ổn."

Dứt lời Tiểu Mễ cầm gậy mò mò theo tường vào bếp.

Những lời trò chuyện của hai người anh giả vờ nằm ngủ trong phòng đã nghe rõ tường tận câu chuyện.

Thì ra nỗi lòng của cô gái này chưa bao giờ để lộ cho ai biết hết, gặp chuyện không vui sẽ chỉ giữ trong lòng chứ không hề tâm sự dãi bầy với ai.

Trong những ngày này trời không ngừng mưa, ở lại mấy ngày vết thương của anh cũng đã lành, sống ở nơi hoang vu không một bóng người này anh cũng đã quen, nhớ hồi chưa bỏ trốn anh sống như hoàng tử cuộc sống giàu sang không lo ăn mặc.

Thế nhưng mấy ngày nay anh sống cuộc sống của một người bình thường thì lại vô cùng thích thú, trong những lúc rảnh rỗi anh sẽ giúp Mễ nhặt cỏ vườn hoa sau đó giúp cô tưới hoa hặc là anh sẽ cùng cô đi dạo xuống núi sau đó lại đi lên như đang tập thể dục vậy.

Nhưng mà cũng đã đến lúc anh phải đi rồi nào đâu có thể ở đây mãi được.

" Ngự Mễ."

Tiếng của anh trong phòng ngủ lạo xạo, cất tiếng gọi tên cô.

" Anh gọi tôi sao?"

Lúc sau cô bước vào, anh nhét vào tay cô một tờ giấy ghi số và địa chỉ nhà anh, nói lời cảm ơn cô đã chăm sóc anh suốt thời gian qua, tuy không chu đáo nhưng cô đã không bỏ mặc anh khi tai nạn xảy ra.

" Tôi phải về nhà rồi, đây là số điện thoại của tôi và địa chỉ nhà nếu như cô cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi tôi hoặc có thể thường xuyên đến thăm tôi."

Cô cũng chẳng biết nói gì chỉ đành xin được tiễn anh xuống núi một đoạn.

Anh và Mễ vừa đi vừa nói chuyện.

Đi được nửa đường thì nghe được tiếng cãi nhau của Tiểu Tình và Họa Tử cãi nhau họ vừa đi vừa nói với giọng điệu lớn.

" Em không quan tâm nữa, không lẽ chúng ta định dấu cậu ấy mãi thế sao? cậu ấy sống không thấy ánh sáng, nhẫn nhịn sống khổ sở ở đây mà họ thì sao họ sống cuộc sống giàu sang sung túc, anh bảo em phải nhịn như thế nào?"

Họa Tử lại kéo cô ấy lại vội cãi.

" Em phải bình tĩnh chuyện đã vậy rồi, em không thể nào gấp gáp mà đi nói với chị ấy, chị ấy biết được chuyện thì sao? Chị ấy sẽ không phải là bất ngờ mà là sốc, tinh thần chị ấy sẽ như nào em đã nghĩ kĩ chưa?"

Bọn họ cãi qua cãi lại cuối cùng thì câu chuyện rõ rành.

" Bị mẹ kế cướp đi đôi mắt mà không hay biết, vị hôn thê sắp cưới cũng bỏ cậu ấy để đi lấy em gái con mẹ kế, anh trai thương cậu ấy nhất cũng đã mắc bệnh sắp không qua khỏi và hơn nữa cha mất cũng không phải do tai nạn mà là do mẹ kế hãm hại, tại sao những câu chuyện ấy cậu ấy lại không được phép biết, tại sao?"

Cứ tưởng cuộc hội thoại sẽ chỉ có hai người biết nhưng đâu, Ngự Mễ và Tống Thiếu trốn trong bụi cây không dám cử động, không hiểu sao mắt của Mễ lại rưng rưng nước mắt, Mễ bắt đầu muốn khóc òa lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK