Lí Hoa hỏi anh.
“Tại sao chứ, nếu không đi thì không thể hoàn thành được quá trình mở rộng chi nhánh đâu chủ tịch à” Giọng lộ rõ vẻ nghi vấn và cảnh giác.
Vương Ngạn chỉ cười, nếu như Thanh Giang Ninh bây giờ quay về phía hắn, sẽ thấy như cười của hắn thật tà mị. Nhưng đáng tiếc, cậu cũng không có mọc mắt sau lưng.
“Thiên Phong không đi, cô đi”
Lí Hoa xịt keo cứng ngắc. Vương Ngạn bỏ lại câu đó xong thì một phát kéo cậu vào lại phòng chủ tịch, sức lực anh vốn lớn, Thanh Giang Ninh căn bản không thể nào dãy dụa được.
Nhìn cửa phòng đóng chặc. Đầu của cô gái beta nhảy lên một kịch bản không thể nào thích hợp hơn chủ tịch alpha cường thế chiếm hữu beta nhỏ yếu.
Hộp bánh bị anh cướp mất, quăng lên bàn.
Vương Ngạn thong thả lấy điện thoại vào phần mềm đặt đồ ăn cho cả hai.
Đứng trước mặt cậu, anh lạnh lùng nói.
“Muốn ăn gì thì để tôi đặt, cái đó không tốt, chưa biết chừng dùng bột để qua đêm để làm”
Không hiểu sao trong lời nói của anh, Thanh Giang Ninh ngoại trừ mùi ngô, còn ngửi được một mùi chua chua khó hiểu.
À....
Mùi giấm.
Cậu cười khẽ. Trông anh bây giờ thật sự đáng yêu quá.
Đồ ăn được đặt đã đến, hai người ăn xong thì làm nốt công việc, đến giờ tan ca cũng đã là 6 giờ. Trời bên ngoài đã rất tối. Chắc là cơn mưa vừa ghé qua khiến mặt trời buồn ngủ sớm hơn bình thường.
Vương Ngạn khoác áo khoác dài màu kem của mình lên người cho cậu. Áo khoác của anh rất lớn, Vương Ngạn mặc lên người thì cao hơn đầu gối một chút, cậu mặc lên thì lại qua đầu gối một tẹo, trông thì chiều cao của hai người cũng chẳng chênh lệch là mấy.
“Anh không lạnh sao ?” Thanh Giang Ninh hỏi.
“Không lạnh, khoác cho cẩn thận, trúng gió chết ngắc bây giờ”
Gài cúc áo từ đầu đến chân, nhìn cậu chẳng khác gì cây cột tròn quay màu kem, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Vương Ngạn nhìn cậu, trong lòng rất khoan khoái hài lòng, đoạn, thấy còn không đủ nên rút thêm khăn quàng cổ trong túi của mình cho cậu.
Từ đầu đến chân được choàng kín. Thanh Giang Ninh từ cột điện biến thành người tuyết nhỏ.
Kéo cậu ra khỏi công ty với hàng loạt ánh mắt của nhân viên đang tăng ca.
“Về nhà hả ?” Cậu hỏi.
“Đi bệnh viện” Vương Ngạn trả lời.
“Để làm gì ?” Cậu khó hiểu.
Nhất Lộ từng nói, chỉ cần để cậu tiếp xúc với những nơi đã từng đến, thì cơ hội để nhớ lại rất lớn, cứ như vậy, sáng đến công ty, chiều về nhà bạn trai, không phải sẽ mau nhớ lại hơn sao ? Vậy thì đến bệnh viện làm gì nữa.
Vương Ngạn nhìn cậu, ánh đèn hầm đổ xe rất mờ, nhưng gương mặt của omega nhỏ lại không vì thế mà tối đi, đã vậy còn tỏa sáng hơn, trong trẻo hơn cả bình thường.
Anh mở miệng muốn nói, kết quả vẫn là ngậm chặt miệng lại, trợn mắt nói dối.
“Kiểm tra lại xem sao, sẵn tiện kiểm tra toàn cơ thể luôn”
Thanh Giang Ninh gật đầu nghe theo.
Anh vẫn nhìn cậu, anh không dám nói.
Không dám nói, anh muốn cậu mãi mất đi trí nhớ như thế này.
.....
Nhất Lộ kiểm tra cho cậu xong, đang định cầm bảng kiểm tra cơ thể của cậu nhập vào hệ thống thì Vương Ngạn bên cạnh gọi.
“Nhất Lộ”
Nhất Lộ rùng mình một cái. Bình thường nếu như là anh gọi, một sẽ là “ê” hai sẽ là “thằng kia” nếu như để anh gọi tên thì chắc chắn có chuyện quan trọng cần nói.
Cậu chàng xoay ghế một cái, đối diện Vương Ngạn.
“Gì ?”
Vương Ngạn nhìn vào mắt cậu chàng.
“Có cách nào, mà thôi đi....”
Cuối cùng anh vẫn không dám.
Để cậu mãi mất trí nhớ, có khác gì anh đang nhốt cậu vào vào lồng, ích kỷ để cho một mình bản thân mình mới được ngắm chứ.
Anh muốn cậu tự do, vô lo vô nghĩ như năm 17 tuổi.
Đến khi cậu nhớ lại, chuyện gì cần đến cũng sẽ đến thôi, dãy dụa làm gì chứ ?
Vương Ngạn tự cười bản thân một cái.
Cuộc đời anh ít có thứ gì thật sự thuộc về cho riêng mình. Anh gặp cậu, yêu cậu, muốn có được cậu. Anh hi vọng bản thân sẽ nắm được cơn gió ngọt ngào kia, không để mất đi nữa. Nhưng cũng chẳng nỡ để cậu bị nắm đến đau đớn. Thật mâu thuẫn.
Nhất Lộ tự cho rằng, cái tên như Vương Ngạn, sẽ chẳng bao giờ để cho người khác đoán được bản thân nghĩ gì. Nhưng đây là lần đầu tiên suy nghĩ ủa anh rõ ràng đến như vậy.
Sự chiếm hữu sắp trang ra khỏi đôi mắt anh, nhưng kèm theo đó lại là một ít lí trí còn sót lại, cố gắng đấu tranh.
Cậu chàng thở dài.
Đúng là, bản thân mình là cẩu độc thân còn phải đi may mối cho thằng bạn thân, nhìn nó yêu một người, có khác gì sát muối vào vết thương cơ chứ.
“Chủ tịch Vương, cứ yêu đi đừng nghĩ gì\~\~”
“Đệt ! Cái thằng này”
Vương Ngạn trở tay muốn đánh Nhất Lộ một cái, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống.
Anh không đánh cẩu độc thân, đánh cẩu độc thân kẻo lại bị lây độc thân thì chết mất.
Nhất Lộ nhìn vào đôi mắt anh, tự như hiểu anh đang nghĩ gì. Cậu chàng chộp lấy một sấp giấy trên bàn lên quơ quào đáng về phía Vương Ngạn.
Anh cảm thấy may mắn, ít nhất bây giờ vẫn còn đang có cậu, và thằng bạn cẩu độc thân.
“Tại sao chứ, nếu không đi thì không thể hoàn thành được quá trình mở rộng chi nhánh đâu chủ tịch à” Giọng lộ rõ vẻ nghi vấn và cảnh giác.
Vương Ngạn chỉ cười, nếu như Thanh Giang Ninh bây giờ quay về phía hắn, sẽ thấy như cười của hắn thật tà mị. Nhưng đáng tiếc, cậu cũng không có mọc mắt sau lưng.
“Thiên Phong không đi, cô đi”
Lí Hoa xịt keo cứng ngắc. Vương Ngạn bỏ lại câu đó xong thì một phát kéo cậu vào lại phòng chủ tịch, sức lực anh vốn lớn, Thanh Giang Ninh căn bản không thể nào dãy dụa được.
Nhìn cửa phòng đóng chặc. Đầu của cô gái beta nhảy lên một kịch bản không thể nào thích hợp hơn chủ tịch alpha cường thế chiếm hữu beta nhỏ yếu.
Hộp bánh bị anh cướp mất, quăng lên bàn.
Vương Ngạn thong thả lấy điện thoại vào phần mềm đặt đồ ăn cho cả hai.
Đứng trước mặt cậu, anh lạnh lùng nói.
“Muốn ăn gì thì để tôi đặt, cái đó không tốt, chưa biết chừng dùng bột để qua đêm để làm”
Không hiểu sao trong lời nói của anh, Thanh Giang Ninh ngoại trừ mùi ngô, còn ngửi được một mùi chua chua khó hiểu.
À....
Mùi giấm.
Cậu cười khẽ. Trông anh bây giờ thật sự đáng yêu quá.
Đồ ăn được đặt đã đến, hai người ăn xong thì làm nốt công việc, đến giờ tan ca cũng đã là 6 giờ. Trời bên ngoài đã rất tối. Chắc là cơn mưa vừa ghé qua khiến mặt trời buồn ngủ sớm hơn bình thường.
Vương Ngạn khoác áo khoác dài màu kem của mình lên người cho cậu. Áo khoác của anh rất lớn, Vương Ngạn mặc lên người thì cao hơn đầu gối một chút, cậu mặc lên thì lại qua đầu gối một tẹo, trông thì chiều cao của hai người cũng chẳng chênh lệch là mấy.
“Anh không lạnh sao ?” Thanh Giang Ninh hỏi.
“Không lạnh, khoác cho cẩn thận, trúng gió chết ngắc bây giờ”
Gài cúc áo từ đầu đến chân, nhìn cậu chẳng khác gì cây cột tròn quay màu kem, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Vương Ngạn nhìn cậu, trong lòng rất khoan khoái hài lòng, đoạn, thấy còn không đủ nên rút thêm khăn quàng cổ trong túi của mình cho cậu.
Từ đầu đến chân được choàng kín. Thanh Giang Ninh từ cột điện biến thành người tuyết nhỏ.
Kéo cậu ra khỏi công ty với hàng loạt ánh mắt của nhân viên đang tăng ca.
“Về nhà hả ?” Cậu hỏi.
“Đi bệnh viện” Vương Ngạn trả lời.
“Để làm gì ?” Cậu khó hiểu.
Nhất Lộ từng nói, chỉ cần để cậu tiếp xúc với những nơi đã từng đến, thì cơ hội để nhớ lại rất lớn, cứ như vậy, sáng đến công ty, chiều về nhà bạn trai, không phải sẽ mau nhớ lại hơn sao ? Vậy thì đến bệnh viện làm gì nữa.
Vương Ngạn nhìn cậu, ánh đèn hầm đổ xe rất mờ, nhưng gương mặt của omega nhỏ lại không vì thế mà tối đi, đã vậy còn tỏa sáng hơn, trong trẻo hơn cả bình thường.
Anh mở miệng muốn nói, kết quả vẫn là ngậm chặt miệng lại, trợn mắt nói dối.
“Kiểm tra lại xem sao, sẵn tiện kiểm tra toàn cơ thể luôn”
Thanh Giang Ninh gật đầu nghe theo.
Anh vẫn nhìn cậu, anh không dám nói.
Không dám nói, anh muốn cậu mãi mất đi trí nhớ như thế này.
.....
Nhất Lộ kiểm tra cho cậu xong, đang định cầm bảng kiểm tra cơ thể của cậu nhập vào hệ thống thì Vương Ngạn bên cạnh gọi.
“Nhất Lộ”
Nhất Lộ rùng mình một cái. Bình thường nếu như là anh gọi, một sẽ là “ê” hai sẽ là “thằng kia” nếu như để anh gọi tên thì chắc chắn có chuyện quan trọng cần nói.
Cậu chàng xoay ghế một cái, đối diện Vương Ngạn.
“Gì ?”
Vương Ngạn nhìn vào mắt cậu chàng.
“Có cách nào, mà thôi đi....”
Cuối cùng anh vẫn không dám.
Để cậu mãi mất trí nhớ, có khác gì anh đang nhốt cậu vào vào lồng, ích kỷ để cho một mình bản thân mình mới được ngắm chứ.
Anh muốn cậu tự do, vô lo vô nghĩ như năm 17 tuổi.
Đến khi cậu nhớ lại, chuyện gì cần đến cũng sẽ đến thôi, dãy dụa làm gì chứ ?
Vương Ngạn tự cười bản thân một cái.
Cuộc đời anh ít có thứ gì thật sự thuộc về cho riêng mình. Anh gặp cậu, yêu cậu, muốn có được cậu. Anh hi vọng bản thân sẽ nắm được cơn gió ngọt ngào kia, không để mất đi nữa. Nhưng cũng chẳng nỡ để cậu bị nắm đến đau đớn. Thật mâu thuẫn.
Nhất Lộ tự cho rằng, cái tên như Vương Ngạn, sẽ chẳng bao giờ để cho người khác đoán được bản thân nghĩ gì. Nhưng đây là lần đầu tiên suy nghĩ ủa anh rõ ràng đến như vậy.
Sự chiếm hữu sắp trang ra khỏi đôi mắt anh, nhưng kèm theo đó lại là một ít lí trí còn sót lại, cố gắng đấu tranh.
Cậu chàng thở dài.
Đúng là, bản thân mình là cẩu độc thân còn phải đi may mối cho thằng bạn thân, nhìn nó yêu một người, có khác gì sát muối vào vết thương cơ chứ.
“Chủ tịch Vương, cứ yêu đi đừng nghĩ gì\~\~”
“Đệt ! Cái thằng này”
Vương Ngạn trở tay muốn đánh Nhất Lộ một cái, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống.
Anh không đánh cẩu độc thân, đánh cẩu độc thân kẻo lại bị lây độc thân thì chết mất.
Nhất Lộ nhìn vào đôi mắt anh, tự như hiểu anh đang nghĩ gì. Cậu chàng chộp lấy một sấp giấy trên bàn lên quơ quào đáng về phía Vương Ngạn.
Anh cảm thấy may mắn, ít nhất bây giờ vẫn còn đang có cậu, và thằng bạn cẩu độc thân.