Trong phòng bếp. Vương Tống Lăng ngồi trên ghế chủ vị. Bên cạnh ông, trợ lí Thương Mỹ Thường đang tận tâm gọt táo.
Người phụ nữ là beta nhưng gương mặt lại nhỏ nhắn, đang người cũng mảnh mai hệt như omega, cô vừa tốt nghiệp đại học làm việc tại tập đoàn nhà họ Tống một năm. Chưa hề gặp mặt đến con trai Vương Tống Lăng.
Cũng vì tò mò nên Mỹ Thường mới cào nhào xin ông về nhà chính.
Thời khắc thiếu niên bước vào, ánh mắt cô ta đã khoá chặt lên người hắn.
Vương Ngạn rất cao, lớp mười một đã là một mét tám mốt, theo lứa tuổi này thì hắn vẫn còn có thể cao hơn. Khí chất trên người đã đạt đến trình độ giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên.
Hơi thở trên người có phần rất thành thục.
Nhìn sơ qua liền có thể suy đoán rằng sau này hắn là một alpha hắn sẽ tài giỏi. Con ngươi Thương Mỹ Thường hơi động đậy.
Vương Tống Lăng cũng nhìn hắn. Có chút bất ngờ về sự thay đổi của con trai mình. Lâu không gặp, trước đó ông cũng đã dần quên mất đứa con của mình cũng sẽ lớn lên như bao đứa bình thường khác. Vẫn cái vẻ ngạo mạn của thiếu niên. Nhưng hắn lại ổn trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của ông.
Vương Tống Lăng nhìn con trai mình rất hài lòng.
Tiếp nhận hai luồng ánh mắt, Vương Ngạn vẫn bình thản bước đến ghế ngồi cách khá xa ghế chủ vị và Thương Mỹ Thường.
“Đây là con trai anh sao ?”
Mỹ Thường hỏi Vương Tống Lăng, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi hắn.
Vương Tống Lăng cũng thuận theo gật đầu.
“Về nhà thì tốt, ngày mai có tiệc rượu, Tiểu Anh cũng có mặt, nó nói muốn gặp con lắm, chuẩn bị trước đi”
Vương Ngạn nắm chặt tay lại, ánh mắt dừng lên người ông.
“Tôi sẽ đi, nhưng một tuần nữa tôi muốn trở về”
Hắn nói, ngữ khí kiên định hơn.
Vương Tống Lăng nhíu mày lại, gương mặt ông tỏ rõ sự không vui, một lần nữa dùng cách nói chuyện của bề trên để giải thích.
“Đừng nói chuyện trở về ! Chỉ là một beta thôi, có đáng gì chứ ? Chơi một chút thì cũng nên bỏ đi thôi, con thấy Tiểu Anh không ? Omega lớn lên xinh đẹp như vậy thì không thích, lại đi kiếm một beta rồi về làm loạn như vậy à ?!”
Vương Tống Lăng càng nói càng tức, chỉ hận không thể rèn một cục sắt tự nhiên thành một thanh kiếm thủ công chỉ thuộc về quyền sử dụng của mình.
Vương Ngạn cắn môi, cũng đáp lại ông bằng một ánh mắt không được thân thiện.
Trước đây, quan hệ giữa hai cha con họ rất tốt, nhưng Ngạn Liễu mất, đồng thời biết được sự việc ông không lo lắng cho bà mà bỏ đi cùng với một beta khác, quan hệ giữa hai người mới dần trở nên xấu hổ.
Vương Ngạn đá mắt Thương Mỹ Thường, cười khẩy.
“Cũng là beta...ông chơi hai nắm rồi chưa chán à ? Sao không tìm omega xinh đẹp ấy mà chơi ?”
Hắn tức giận.
Thật sự rất tức giận.
Giọng nói lộ rõ sự công kích. Vương Tống Lăng cũng chẳng phải là người kiên nhẫn gì cho cam. Thậm chí vì là người trước mặt ông là con trai mình ông lại càng mất kiên nhẫn.
Mất kiên nhẫn vì không kiểm soát được hắn.
Mất kiên nhẫn vì để hắn vuột khỏi tầm tay mình.
Thương Mỹ Thường đột nhiên bị gửi điểm, đã vậy còn là lời nói công kích mình rất nặng nề. Tiếu điều chỉ muốn nói cô là gái, chơi cũng lâu rồi thì nên bỏ.
Thoạt nhìn cô là mềm mại đáng yêu, nhưng trên thực tế, tình tình cô thật sự có phần không được hiền lành lắm.
Chưa để cô phản bát. Vương Tống Lăng đã tức giận đập bàn.
“Thằng nghịch tử !! Mày nói chuyện với cha mày thế hả ?!!”
Vương Ngạn tranh thủ còn dầu, đốt cho tình huống này cháy phừng lên luôn cho nóng.
“Ông bao che cho cô ta ? Vậy mẹ tôi thì sao ?”
Vương Tống Lăng nghe hắn nhắc đến Ngạn Liễu. Tức thời sự giận dữ đạt đến tột độ.
Vớ lấy cây gậy đánh gol gần tủ lạnh. Ông không do dự nâng tay về phía hắn, một phát đập xuống.
Gậy sắt và với da thịt vang lên một tiếng rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không hề di chuyển, nụ cười trên môi đột ngột xuất hiện.
Vương Ngạn biết bản thân không được bình thường lắm, mới biết cách đây khoảng một thời gian thôi.
Hắn có hơi cực đoan, tính chiếm hữu lại mạnh, người hắn thích, hắn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để giành lấy, ngược lại, người hắn ghét, hắn sẽ cố gắng ngược người đó đến mức tức giận, bộc phát bản năng của con người mới thôi.
Vương Ngạn tự hồ như không đau một chút nào.
Nghiên Nghiệp đứng một bên nhìn mà đến độ nổi hết da chân da tay lên. Nếu cái đó là đánh lên người ông với sức mạnh ấy, chắc chắn ông sẽ không ngần ngại mà khuỵ xuống đất than đau. Nổi xót xa cho cậu chủ nhỏ của mình cũng lớn hơn.
Thấy hắn cười. Vương Tống Lăng lại càng tức giận hơn. Ông đánh thêm một gậy thật mạnh, lực nhiều hơn lúc nảy. Dù sao cũng là một alpha, sức lực ông ta rất lớn. Thương Mỹ Thường nhìn đến độ tròng mắt xuýt lọt ra ngoài.
Đánh một gậy ấy. Ông loại thấy không đủ, lại đánh một một cái nữa. Một cái rồi một cái nữa.
Cây gậy gol với chất liệu tốt cứ như vậy mà biến dạng.
Người phụ nữ là beta nhưng gương mặt lại nhỏ nhắn, đang người cũng mảnh mai hệt như omega, cô vừa tốt nghiệp đại học làm việc tại tập đoàn nhà họ Tống một năm. Chưa hề gặp mặt đến con trai Vương Tống Lăng.
Cũng vì tò mò nên Mỹ Thường mới cào nhào xin ông về nhà chính.
Thời khắc thiếu niên bước vào, ánh mắt cô ta đã khoá chặt lên người hắn.
Vương Ngạn rất cao, lớp mười một đã là một mét tám mốt, theo lứa tuổi này thì hắn vẫn còn có thể cao hơn. Khí chất trên người đã đạt đến trình độ giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên.
Hơi thở trên người có phần rất thành thục.
Nhìn sơ qua liền có thể suy đoán rằng sau này hắn là một alpha hắn sẽ tài giỏi. Con ngươi Thương Mỹ Thường hơi động đậy.
Vương Tống Lăng cũng nhìn hắn. Có chút bất ngờ về sự thay đổi của con trai mình. Lâu không gặp, trước đó ông cũng đã dần quên mất đứa con của mình cũng sẽ lớn lên như bao đứa bình thường khác. Vẫn cái vẻ ngạo mạn của thiếu niên. Nhưng hắn lại ổn trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của ông.
Vương Tống Lăng nhìn con trai mình rất hài lòng.
Tiếp nhận hai luồng ánh mắt, Vương Ngạn vẫn bình thản bước đến ghế ngồi cách khá xa ghế chủ vị và Thương Mỹ Thường.
“Đây là con trai anh sao ?”
Mỹ Thường hỏi Vương Tống Lăng, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi hắn.
Vương Tống Lăng cũng thuận theo gật đầu.
“Về nhà thì tốt, ngày mai có tiệc rượu, Tiểu Anh cũng có mặt, nó nói muốn gặp con lắm, chuẩn bị trước đi”
Vương Ngạn nắm chặt tay lại, ánh mắt dừng lên người ông.
“Tôi sẽ đi, nhưng một tuần nữa tôi muốn trở về”
Hắn nói, ngữ khí kiên định hơn.
Vương Tống Lăng nhíu mày lại, gương mặt ông tỏ rõ sự không vui, một lần nữa dùng cách nói chuyện của bề trên để giải thích.
“Đừng nói chuyện trở về ! Chỉ là một beta thôi, có đáng gì chứ ? Chơi một chút thì cũng nên bỏ đi thôi, con thấy Tiểu Anh không ? Omega lớn lên xinh đẹp như vậy thì không thích, lại đi kiếm một beta rồi về làm loạn như vậy à ?!”
Vương Tống Lăng càng nói càng tức, chỉ hận không thể rèn một cục sắt tự nhiên thành một thanh kiếm thủ công chỉ thuộc về quyền sử dụng của mình.
Vương Ngạn cắn môi, cũng đáp lại ông bằng một ánh mắt không được thân thiện.
Trước đây, quan hệ giữa hai cha con họ rất tốt, nhưng Ngạn Liễu mất, đồng thời biết được sự việc ông không lo lắng cho bà mà bỏ đi cùng với một beta khác, quan hệ giữa hai người mới dần trở nên xấu hổ.
Vương Ngạn đá mắt Thương Mỹ Thường, cười khẩy.
“Cũng là beta...ông chơi hai nắm rồi chưa chán à ? Sao không tìm omega xinh đẹp ấy mà chơi ?”
Hắn tức giận.
Thật sự rất tức giận.
Giọng nói lộ rõ sự công kích. Vương Tống Lăng cũng chẳng phải là người kiên nhẫn gì cho cam. Thậm chí vì là người trước mặt ông là con trai mình ông lại càng mất kiên nhẫn.
Mất kiên nhẫn vì không kiểm soát được hắn.
Mất kiên nhẫn vì để hắn vuột khỏi tầm tay mình.
Thương Mỹ Thường đột nhiên bị gửi điểm, đã vậy còn là lời nói công kích mình rất nặng nề. Tiếu điều chỉ muốn nói cô là gái, chơi cũng lâu rồi thì nên bỏ.
Thoạt nhìn cô là mềm mại đáng yêu, nhưng trên thực tế, tình tình cô thật sự có phần không được hiền lành lắm.
Chưa để cô phản bát. Vương Tống Lăng đã tức giận đập bàn.
“Thằng nghịch tử !! Mày nói chuyện với cha mày thế hả ?!!”
Vương Ngạn tranh thủ còn dầu, đốt cho tình huống này cháy phừng lên luôn cho nóng.
“Ông bao che cho cô ta ? Vậy mẹ tôi thì sao ?”
Vương Tống Lăng nghe hắn nhắc đến Ngạn Liễu. Tức thời sự giận dữ đạt đến tột độ.
Vớ lấy cây gậy đánh gol gần tủ lạnh. Ông không do dự nâng tay về phía hắn, một phát đập xuống.
Gậy sắt và với da thịt vang lên một tiếng rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn không hề di chuyển, nụ cười trên môi đột ngột xuất hiện.
Vương Ngạn biết bản thân không được bình thường lắm, mới biết cách đây khoảng một thời gian thôi.
Hắn có hơi cực đoan, tính chiếm hữu lại mạnh, người hắn thích, hắn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để giành lấy, ngược lại, người hắn ghét, hắn sẽ cố gắng ngược người đó đến mức tức giận, bộc phát bản năng của con người mới thôi.
Vương Ngạn tự hồ như không đau một chút nào.
Nghiên Nghiệp đứng một bên nhìn mà đến độ nổi hết da chân da tay lên. Nếu cái đó là đánh lên người ông với sức mạnh ấy, chắc chắn ông sẽ không ngần ngại mà khuỵ xuống đất than đau. Nổi xót xa cho cậu chủ nhỏ của mình cũng lớn hơn.
Thấy hắn cười. Vương Tống Lăng lại càng tức giận hơn. Ông đánh thêm một gậy thật mạnh, lực nhiều hơn lúc nảy. Dù sao cũng là một alpha, sức lực ông ta rất lớn. Thương Mỹ Thường nhìn đến độ tròng mắt xuýt lọt ra ngoài.
Đánh một gậy ấy. Ông loại thấy không đủ, lại đánh một một cái nữa. Một cái rồi một cái nữa.
Cây gậy gol với chất liệu tốt cứ như vậy mà biến dạng.